Đâu đó trong vũ trụ vẫn luôn vang vọng lời nói: Con nói muốn ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng. Giây phút thế giới của ta lung lay sắp đổ, sắp bị hủy hoại trong thoáng chốc, con tựa như vầng thái dương ban tặng ánh sáng cho đời ta. Nhóm người máy quân dụng đáng lẽ phải bị đem đi tháo dỡ làm những vật dụng khác. Nhưng may mắn là trí tuệ nhân tạo của họ đã đạt được tới mức tự nhận biết mối nguy hiểm đối với bản thân. Do đó một số người máy nhanh chóng lên phi thuyền khởi hành rời khỏi Địa Cầu, mang theo một tia hy vọng được sống sót. Trước khi đi nhóm do người máy Alpha đứng đầu chỉ kịp mang theo một đồng bạn vừa mới được chế tạo không lâu.
Xuyên qua khoảng không vô tận ngập chìm trong tử vong bằng khả năng tính toán hoàn hảo của trí tuệ nhân tạo, cuối cùng nhóm người máy cũng tìm tới được một hành tinh mới nhưng đất đai ở đây vô cùng cằn cỗi. Cũng chính tại hành tinh này mà họ gặp được một vị chủ nhân thật tâm đối đãi với họ, không coi họ là thứ vũ khí phục vụ cho lợi ích của bản thân như những nhân loại khác. Liệu nhóm người máy và vị tân chủ nhân kia có thể an ổn sống trên hành tinh tràn ngập quái thú kia không?