Chương trước
Chương sau
Một mình dẫn quân đi xa chấp hành bốn năm nhiệm vụ, một ngày nghỉ cũng không có, nay Olivia rốt cuộc chào đón kỳ nghỉ của mình.
Ngày nghỉ tốt đẹp mở màn bằng ngủ nướng, Olivia ngủ đến trưa trờ trưa trật mới bò dậy,
thầm nhắc mình nướng hai ngày là đủ rồi, từ mai phải cố gắng dậy trước khi Mục Căn rời giường, vừa lúc có thể nấu bữa sáng cho Mục Căn, thậm chí còn có thể đưa cậu đi làm chi chi đó.

Nghĩ thôi đã thấy hiền huệ rồi ~
Nghe nói Todd nhờ làm vậy nên mới cưa được bà xã hiện tại đó ~
Dạo trước, phụ tá đắc lực của Olivia – chuẩn tướng Todd bỗng dưng nộp đơn xin gia hạn kỳ nghỉ phép, không ngờ lý do nghỉ lại là kết hôn! Tin tức này thoáng cái nổ banh chảo!
Trước khi nghỉ phép vẫn là gâu gâu độc thân, kỳ nghỉ kết thúc lại sắp trở thành người có gia đình là sao?
Thân là người trẻ tuổi đầu tiên trong hàng ngũ sĩ quan cấp cao của tập đoàn quân thứ tám thông báo tin vui, Todd không thể không đặc biệt trở về chia sẻ chút ít kinh nghiệm thành công với mọi người.
“… Mỗi ngày đưa cô ấy đi làm, đón cô ấy tan tầm, dẫn cô ấy đi khắp nơi ăn món ngon, khi được cô ấy cho phép đến nhà thì nấu cho cô ấy ăn.” Todd không hề giếm nghề.
Todd luôn luôn khiêm nhường khó được dịp phách lối một lần, đi tận hưởng kỳ nghỉ kết hôn trong tiếng chúc phúc sặc mùi hâm mộ lẫn ghen ăn tức ở của mọi người.
Khi ngày càng nhiều quân sĩ xin nghỉ phép, cộng thêm Mục Căn về hành tinh Bạch Lộ báo cáo công tác từ tháng trước, Olivia rốt cuộc kiềm lòng chẳng đậu phải nộp đơn xin. Sau khi được phê duyệt, Olivia thậm chí còn cho Bạch Vân Đóa Đóa nghỉ, trên thuyền chất đầy quà biếu bà Dolai, xác nhận bản đồ trên người Đóa Đóa chính xác rồi, bấy giờ mới yên tâm tiễn Đóa Đóa đi.
Sau đó, Olivia về nhà cùng Manh Manh.
Tắm rửa xong, Olivia tiện tay giặt quần áo của mình và Mục Căn luôn, trong lúc hắn phơi quần áo ngoài sân, Sừng To nằm bên cạnh nhìn. Ánh nắng ban trưa hết sức chói chang, đầu Sừng To gật gà gật gù, xem bộ muốn ngủ rồi. Phía sau Sừng To có một đám đế long trăng rằm lớn lớn nhỏ nhỏ đang nằm, tư thế và trạng thái đều na ná Sừng To. Buổi trưa là thời điểm oi bức nhất, cũng là khoảng thời gian đàn đế long trăng rằm không cần làm việc và có thể tự do ngủ trưa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Toàn bộ đế long trăng rằm vụt cái mở mắt, đồng loạt đứng lên hết, vây tròn xung quanh cổng chính ← hôm nay cổng chính đã được Olivia và Mục Căn quét sơn lại, lỗ hổng cũng được tu sửa và trang trí, không hề nhìn ra dáng vẻ hư hại lúc trước nữa.
“Tôi về rồi.” Theo sau giọng nói máy móc vô cùng lễ phép, người máy Viên Đá xách giỏ đi vào từ bên ngoài, chưa kịp chào hỏi Olivia đã bị nhóm đế long trăng rằm chờ tại cổng vây kín mít ngay tắp lự! Rối rít hết kéo lại liếm Viên Đá, đế long trăng rằm dùng phương thức này biểu lộ sự thân thiết của mình.
“Chào mấy đứa, thức ăn giá rẻ đặc biệt hôm nay là củ cải đỏ, chiều nay mấy đứa có thêm món rồi, ai kéo xe vô giúp ta nào?” Viên Đá lần lượt vuốt ve mỗi đế long trăng rằm, lập tức nói.
“Mo! Mo! Mo!” Đế long trăng rằm đang được Viên Đá vuốt ve đếp híp cả mắt kêu lên ngay sau đó!
Đây là một bé con, xem chừng là tiểu long ra đời sau chiến tranh, đầu còn chưa cao tới cẳng chân Viên Đá, nhưng giọng lớn hết biết!
Cậu nhóc rõ ràng nhận được giáo dục tốt từ cha mẹ, cực am hiểu đạo lý “phải lao động mới có cái ăn”, nó mê nhất là củ cải đỏ nên vừa kêu vừa xông ra khỏi cổng, thấy xe bên ngoài chất đầy ụ củ cải đỏ thì tức khắc muốn kéo xe vào!
Kéo, kéo chẳng nhúc nhích gì sất!!!
Olivia vô ý bật cười —
Cuối cùng, xe được tụi Sừng To lớn hơn chút kéo vào, bé con kia cũng phụ kéo, vì vậy đợi xe đậu trong sân rồi, Viên Đá phát cho mỗi đế long trăng rằm một củ cải đỏ.
Trong lúc đàn đế long trăng rằm gặm củ cải đỏ một cách mãn nguyện, Viên Đá đứng bên cạnh nhìn tụi nó ăn.
Chiến tranh kết thúc, Viên Đá cũng xuất ngũ, hắn chung quy không phải loại hình quân dụng, so với lái quân hạm, hắn thích ở nhà làm nội trợ, chăm đế long trăng rằm hơn.
“Olivia, chào buổi chiều.” Viên Đá thu hết số củ cải đỏ còn lại, đoạn chào hỏi Olivia.
“Ừ, chào Viên Đá.” Olivia cũng chào lại.
Hai người dùng nguyện liệu nấu ăn Viên Đá mua về, tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tối. Đặt nồi hầm lên bếp xong, Olivia nhìn lướt qua thời gian.
“Tôi đi đón Mục Căn.” Nhớ tới lời Todd, Olivia quyết định thực hành từ hôm nay.
“Xin chú ý lái xe an toàn.” Người máy Viên Đá ngồi trên ghế của mình, vẫy tay với Olivia.
Olivia tút tát bề ngoài thiệt kỹ càng, xịt tí nước hoa, xong hớn ha hớn hở lái xe đi đón Mục Căn tan tầm.
Đế đô Ifatia đang sửa chữa phục hồi về mọi mặt, trước khi hoàn thành, hành tinh Bạch Lộ tạm trở thành trung tâm hành chính của đế quốc, hiện Mục Căn đang làm việc ở đây. Bởi trước đó đã liên lạc, thành thử Olivia thuận lợi đón được Mục Căn.
Nhưng cũng đồng thời đón được Sise Ro Nashki.
“Nghe Mục Căn bảo bữa nay có xe quá giang, nên ta cho tài xe về trước rồi.” Ngài Sise cười híp mắt nói.
Olivia: -_-||| Ông tưởng tôi là tài xế miễn phí hả?
Tuy nhiên, khi Mục Căn nhìn sang với ánh mắt thắc mắc, Olivia lại trưng bộ mặt chan chứa ý cười dịu dàng.
Thế là ngài Sise lại cười híp mắt.
“À! Mục Căn, ta muốn đón mấy tiểu chíp nữa, hai người không ngại đi chung chứ?” Nhưng vừa ngồi lên xe, ngài Sise lại sực nhớ tới cái gì.
Hắn đang nói về mấy tiểu chíp béo đang học mầm non và tiểu học trên hành tinh Bạch Lộ. Sau chiến tranh, ngài Sise rốt cuộc thả Cantus con nhà mình ra ngoài, cho phép chúng tiếp thu chương trình giáo dục giống thú con bình thường, thế nên các tiểu chíp béo đủ tuổi đều nhập học tại mấy ngôi trường lân cận trên hành tinh Bạch Lộ.
Thiệt ra là trường mầm non công lập và trường tiểu học công lập gần đây ý mà  ~
Chủ yếu tạo điều kiện cho thú con của cư dân địa phương và giáo viên các học viện đến trường, không giáo dục năng khiếu gì hết, chẳng qua cung cấp nơi vừa học vừa chơi cho lũ trẻ thôi.
Sao bao năm đằng đẵng, dân chúng phổ thông lại nhìn thấy các Cantus con – gần như được xem là biểu tượng của hoàng thất đế quốc, hiệu quả gây chấn động khỏi nghĩ cũng biết. Nhưng nhờ thủ đoạn khống chế mạnh mẽ của ngài Sise, tất cả nội dung tin tức lẫn báo chí đều phù hợp yêu cầu của hắn, sinh hoạt của nhóm thú con chưa bị quấy rầy.
Song cũng không thể nói là hoàn toàn không bị ảnh hưởng: Đất đai tại hành tinh Bạch Lộ lại tăng giá, ai cũng muốn mua nhà ở khu trường học, tương lai thuận tiện đưa con nhà mình đến làm bạn học của Cantus.
Cơ mà, chuyện này cũng bị ngài Sise kiểm soát, hiện vấn đề hộ tịch trên hành tinh Bạch Lộ bị hạn chế nghiêm ngặt, muốn xin thường trú tại Bạch Lộ vô cùng khó khăn, độ khó gần như ngang với Pendra trước kia!
“Trường mầm non Hoa Mặt Trời đúng là không tồi, thể lực giáo viên ở đây rất tốt, hơn nữa còn chuyên nghiệp.” Lúc đứng ngoài cổng chờ tụi nhỏ, ngài Sise mỉm cười bảo với Mục Căn bên cạnh mình.
“Ồ… Vậy sao?” Mục Căn chẳng biết chút gì về trường mầm non này, chỉ đành cười cười.
Nhưng ngài Sise lại chưa định buông tha cậu, mà phân tích rành mạch từng ưu điểm của trường mầm non cho cậu nghe, cuối cùng mỉm cười nói ra vấn đề chốt:
“Cậu với Olivia may mắn lắm đấy, đều là dân địa phương hành tinh Bạch Lộ, không cần cố ý mua nhà vì muốn đưa thú con đến trường giống ta.
Trường mầm non tốt ngần này kia mà, mai sau cậu với Olivia không muốn đưa con tới đây học sao?
Với cả — hai người định chừng nào sinh con?”
Mục Căn trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Olivia lại phấn chấn tinh thần, lập tức chuyển từ trạng thái thiếu hứng thú sang hăng hái dạt dào. Thừa dịp Mục Căn ngẩn tò te, hắn tiếp nhận đề tài, chủ động tán gẫu với ngài Sise!
Nếu nói ban nãy hắn còn cho rằng ngài Sise là bóng đèn bự, thì bây giờ đã gạt phăng ý nghĩ ấy!
Với chủ đề là chương trình học của thú con trong trường mầm non, Olivia và ngài Sise trò chuyện đến khí thế ngất trời. May mà lũ trẻ tan học đúng lúc này, mấy tiểu chíp béo nhà ngài Sise chạy lẹ nhất. Bắt gặp bóng dáng cao lớn của ngài Sise, nhóm cục bông tức tốc chạy về hướng đó, thấy ngay… Mục-Căn bên cạnh Olivia bên cạnh ngài Sise!
“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!” Nhóm tiểu chíp bông tức khắc đứng núi này trông núi nọ, vọt tất lên người Mục Căn!
Tay trái một đứa, tay phải một đứa, dưới cánh tay cắp một đứa, trên đầu còn đội một đứa, Mục Căn gian nan dẫn các thú con lên xe.
“Thể lực Mục Căn tốt ghê, tương lai hai người có thể cân nhắc sinh nhiều nhiều con chút.” Ngài Sise sờ cằm. “Lại nói, cậu ấy là giống người vượn của Trái Đất cổ thật ư?”
“Tôi cũng nghĩ thế. Có điều, Mục Căn đúng là giống người vượn, người sống chỗ họ đều không biết biến hình…” Olivia không cẩn thận tiết lộ lời trong lòng, bèn ho khù khụ, tiện đà tổ lái sang chuyện khác.
“Còn nữa, lần trước Rothesay có tìm cậu nói chuyện chưa? Cậu nghĩ thế nào về đề nghị của Rothesay?” Đương quan sát Mục Căn thả từng cục bông vào xe một cách thỏa đáng, ngài Sise đột ngột hỏi Olivia.
“…” Olivia không đáp, vừa hay Mục Căn đến đón họ, nên hắn bước qua luôn.
Khóe miệng thoáng cong lên, nhìn đôi trẻ đứng cách đây không xa, ngài Sise mỉm cười hàm ý sâu xa.
Đón nhóm tiểu chíp ở trường mầm non xong, lại đi trường tiểu học đón đám nhóc lớn hơn, xe nhỏ của Olivia chả mấy chốc đã chật ních, kế hoạch hẹn hò hai người bỗng biến thành quá trình hộ tống lũ trẻ về nhà, trên xe tràn ngập tiếng chíp chíp đầy hưng phấn của chúng, Olivia liên tục bị móng vuốt cào trúng.
Có chút om sòm có chút đáng ghét, nhưng mà…
Chợt nghĩ đến cảnh tượng nào đó có khả năng phát sinh trong tương lai, tâm trạng Olivia nháy mắt vui hẳn lên.
Tiện tay xoa đầu tiểu chíp nào đó vừa cào trúng mình, Olivia tiếp tục lái xe chở mọi người về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.