Hai ngày sau, Olivia lấy được giày đặt làm ở tiệm Beati.
Vừa mang vào tức thì, Olivia liền sửng sốt ngẩng đầu nhìn Mục Căn.
“Thoải mái lắm đúng không?” Sớm đoán được Olivia sẽ có phản ứng này, Mục Căn giơ ngón cái với hắn.
“Ừ ~(≧▽≦)/~”
Mang giày mới nhảy nhảy tại chỗ, lại đi vài bước, Olivia hài lòng đứng trước mặt bà Beati.
“Nói là phải bảy ngày mới tới lấy giày được mà ạ? Chưa kể còn phải tuân theo thứ tự hẹn trước nữa?”
Quy định viết ngay trên cửa tiệm giày, hắn không nhìn thấy mà chấp nhận nổi à.
“Người khác không thiếu giày, họ cùng lắm chỉ thiếu một đôi giày tốt do ta làm, mà cậu ngoại trừ dép lê của Mục Tiểu Căn thì không còn gì khác, đương nhiên phải ưu tiên làm cho cậu trước.” Bà Beati vẫn giữ nguyên vẻ mặt người sống chớ gần, nhưng nghe xong lời bà, Olivia cảm thấy bà thật dễ thương.
“Cám ơn bà!” Olivia khoe nụ cười có thể nói là xán lạn với bà Beati.
Bà Beati thẫn thờ cả người, thấy bà như thế, Olivia nhịn không được trêu ghẹo bà: “Lâu lắm rồi không gặp người trẻ tuổi nào tuấn tú bằng con nên ngắm đến trợn tròn mắt hả bà?”
Mấy hôm nay vẫn cùng Mục Căn chạy tới chạy lui trên phố mua bán, trong lòng Olivia đã sớm đổi bà Beati từ “nhân vật truyền thuyết trên mạng” thành “bà cụ nhà hàng xóm”, nói chuyện cũng không câu nệ như với người lạ nữa.
“… Làm sao có thể!” Bà Beati nhướng mày, lập tức phản bác lời Olivia: “Đời ta đã gặp qua vô khối đàn ông tuấn tú!”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-kiep-sau/17913/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.