“… Chào cả nhà?” Nhìn mọi người trong nhà, Olivia luôn luôn bình tĩnh bỗng đâm ra ngượng ngùng, ngón tay chống trên khung cửa có chút cứng đờ, giọng chào hơi khẩn trương.
Không ai biết hắn giờ đây căng thẳng cỡ nào đâu, giọng cũng run lẩy bẩy luôn mà.
Ngay từ khắc biết mình được nghỉ về nhà, Olivia đã bắt đầu khẩn trương, chẳng biết đối diện thứ cảm xúc khẩn trương này như nào nên hắn không thông báo với ai, không nói tiếng nào về chuyện trở về.
“Con phải nói là: Con về rồi đây.” Alpha quay đầu, màn hình tối lóe xanh một phát. Xét trên phương diện nào đó, bác cả đúng là cứng nhắc cứng nhơ hết biết  ̄▽ ̄.
“Con… con về rồi đây…” Olivia nhanh chóng lắp bắp lặp lại lần nữa. Xưa kia chưa từng có “nhà” để về, hắn thiệt chẳng biết lúc về nhà phải nói gì.
“Hoan nghênh về nhà.” Thế là bác cả cũng đúng lý hợp tình nói ra câu tiếp theo, nhưng hắn phản ứng rất nhanh: “Không phải Học viện quân sự đế quốc ba ngày sau mới nghỉ à? Sao giờ con đã về rồi?”
Alpha chưa từng làm việc gì mà không chuẩn bị, Eta đã xâm nhập Học viện quân sự đế quốc và nắm được thời gian nghỉ, thành thử bọn họ đã sớm xếp người đi đón Olivia, vé mua xong hết rồi, hôm sau sẽ xuất phát.
“Ắc — ba ngày sau là với mấy đứa thi lại thôi, con không có môn cần thi lại nên được về trước! Bác cả à, con đứng nhất lận nha! Còn có học bổng nữa!” Nói đoạn, không đợi Olivia tỏ ý, Manh Manh đứng bên chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-kiep-sau/17909/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.