Lịch sử, sau một bước ngoặt, lại quay về phương hướng ban đầu.
“Hollande, Gaia, Abil, Paul…” Đọc lên những cái tên quanh tên Olivia, giọng Tô Mai Cách khẽ run rẩy.
“Tô Mai Cách?” Người đàn ông bên cạnh hắn ngẩng đầu lên, bị bộ dạng của Tô Mai Cách dọa sợ: “Mặt anh trắng bệch khiếp quá! Có chỗ nào không khỏe hả?”
Tô Mai Cách không đáp lời đối phương.
Hắn mím chặt môi, nhìn trừng trừng cái tên ấy.
Chết hết rồi… Mấy người này chết hết rồi!
Trước ngày tốt nghiệp không xa, trong nhiệm vụ tập thể cuối cùng, Olivia là người duy nhất sống sót của tiểu đội, toàn bộ những người khác đã “hy sinh”.
“Sĩ quan dự bị một mình mang thi thể của tất cả chiến hữu đã hy sinh về quê hương”, chuyện này một dạo từng gây huyên náo không nhỏ: Những đội viên “hy sinh” đều có xích mích với Olivia từ lúc ở trường. Không chỉ một người đứng ra kháng nghị đòi tra rõ nhiệm vụ lần ấy, nhưng hình ảnh và báo cáo công tác mà Olivia cung cấp đều hết sức hoàn mỹ. Trong báo cáo của hắn, sự hy sinh của các chiến hữu khá hợp tình hợp lý, hơn nữa vô cùng sâu sắc. Olivia còn thỉnh cầu rằng: Tất thảy chiến công xin tặng hết cho các chiến hữu đã ra đi, hắn không cần gì cả. Song trên thực tế, chiến công và trợ cấp quả thực phân hết cho mấy người trẻ tuổi đã “hy sinh” theo tâm nguyện của Olivia, có điều chỗ tốt thực sự thuộc về một mình Olivia. Sau sự kiện ấy, tên người thanh niên này thình lình nhảy vào mắt các lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-kiep-sau/17855/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.