⊙▽⊙ Mặt Olivia và Mục Căn loáng cái biến thành như vầy.
Lớn tuổi thế rồi mà chưa chết, bà Dolai đúng là trường thọ.
“Hai cậu nhắc tôi mới nhớ, lần này tôi đến tìm tiểu thư Dolai mà.” Jimmy “Ah” một tiếng, vỗ vỗ đầu: “Xem trí nhớ của tôi này! Haizz… gần đây cứ thấy đãng trí kiểu gì ấy. Mới tức thì còn nhớ việc định làm, làm làm một hồi quên xừ luôn.
Để tăng cường trí nhớ, tôi còn mua cả dầu cá Alulu đó chứ, khoan đã – dầu cá mới mua để đâu rồi?”
Sau đó, ông bắt đầu tìm kiếm cái thứ gọi là dầu cá Alulu khắp nơi.
Chứng đãng trí ở người già? Olivia nhìn nhìn Mục Căn.
Đúng là chứng đãng trí ở người già! Mục Căn gật gật đầu.
“Ha ha! Tìm được rồi, uống hai viên cái đã.” Cứ như lấy được bảo vật, Jimmy đổ hai viên thuốc trong lọ ra rồi nuốt vào, cổ họng lăn lăn, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, mặt ông lại ngập tràn mờ mịt: “À… tôi đến đây làm gì ấy nhỉ?”
-_-
“Ông đến tìm bà Dolai chứ gì?!” Olivia gào lên.
“Ah! Cậu nói đúng.”
Rồi ông lại bắt đầu tất bật.
Olivia vụng trộm cằn nhằn với Mục Căn: “Còn nói mình không già, rõ ràng đã già đến mức mắc chứng lú lẫn thời kỳ cuối rồi!”
Hắn còn gật đầu tán thành:
“Pháp luật quốc gia quy định tuổi về hưu là một trăm tám mươi lăm tuổi quả nhiên cần thiết.”
Chẳng biết nói gì mới tốt, Mục Căn chỉ đành cười trừ ╮(╯▽╰)╭
Chắc Jimmy lại quên mất cái gì, hiện đang tìm đông tìm tây xung quanh. Thấy vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-kiep-sau/17837/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.