Paige đứng đờ ra. 
Alfred mỉm cười. 
- Anh vào được không? 
Cô lắp bắp: 
- Tất… tất nhiên. Em x… in lỗi. - Cô nhìn Alfred bước vào phòng khách, lòng tràn ngập những cảm xúc trái ngược. Cô vừa sung sướng, vừa hồi hộp, vừa giận dữ. Sao mình lại thế này? Paige nghĩ. Có khi anh ấy chỉ ghé qua thăm hỏi. 
Alfred quay sang cô: 
- Anh bỏ Karen rồi. 
Paige choáng váng. 
Alfred bước lại gần cô. 
- Paige, anh đã sai lầm kinh khủng. Lẽ ra, anh không bao giờ được bỏ em. Không bao giờ. 
- Alfred… - Paige sực nhớ ra. - Xin lỗi. 
Cô vội vã tới nhấc máy. 
- Jason? 
- Thế nào Paige? Và tối nay, chúng ta có thể … 
- Em… em không thể gặp anh được đâu. 
- Ồ nếu tối nay không được thì tối mai vậy nhỉ? 
- Em… em không chắc… 
Anh cảm thấy sự căng thẳng trong giọng cô. 
- Em sao thế? 
- Không. Không sao. Mai em sẽ gọi cho anh và giải thích tất cả. 
- Thôi được. - Giọng anh nghe có vẻ hoang mang. 
Paige dập máy. 
- Anh nhớ em, Paige. - Alfred nói. - Em có nhớ anh không? 
Không. Tôi chỉ đuổi theo nhưng người qua đường và gọi họ là Alfred thôi. 
- Có. - Paige thú nhận. 
- Anh biết mà. Chúng ta thuộc về nhau. Luôn luôn là như vậy. 
Thật ư? Thế thì tại sao anh lại lấy Karen? Anh tưởng anh có thể bước ra bước vào cuộc đời tôi lúc nào tuỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/2939601/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.