Jason Curtis không thể quên được Paige Taylor. 
Anh gọi điện cho thư ký của Ben Wallace. 
- Xin chào! Jason Curtis đây. Tôi cần số điện thoại nhà riêng của bác sĩ Paige Taylor. 
- Được thôi, ông Curtis, xin chờ một phút, - rồi cô ta cho anh số phôn. 
Honey nhấc máy: 
- Bác sĩ Taft đây: 
- Tôi là Jason Curtis. Bác sĩ Taylor có nhà không? 
- Không. Cô ấy trực ở bệnh viện. 
- Ồ tiếc quá. 
Honey thấy giọng anh ta lộ rõ sự thất vọng. 
- Nếu cần gấp tôi có thể … 
- Không, không… 
- Tôi có thể nhắn lại và nói cô ấy phôn của anh. 
- Thế thì tốt quá. - Jason cho Haney số máy của anh. 
- Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy. 
- Cám ơn. 
- Jason Curtis gọi, - Honey nói khi Paige vừa vào nhà - Nghe giọng có duyên ra phết. Số phôn của anh ta đây. 
- Đốt đi! 
- Cậu không gọi lại thật à? 
- Không. Không bao giờ. 
- Cậu vẫn còn vương vấn Alfred, đúng không? 
- Tất nhiên là không. 
Honey chỉ moi được đến thế. 
Jason chở hai ngày trước khi gọi lần hai. 
Lần này Paige trả lởi phôn. 
- Bác sĩ Taylor. 
- Xin chào! - Jason nói nhẹ nhàng. - Tôi đã đi tua với cô hôm nọ, và mời cô cùng ăn tối. Cô nói… 
- Tôi nói rằng tôi bận. Tôi vẫn còn bận. Tạm biệt, ông Curtis. - Cô dập máy. 
- Thế là thế nào? - Honey hỏi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/2939583/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.