Chương trước
Chương sau
"Điện hạ, Người có cần gì khác không? Làm ơn hãy nói bất cứ điều gì. Và một lần nữa, nếu Người cho tôi biết ngay cả điểm đến gần đó thôi, tôi có thể sẽ giúp bằng cách nào đó..."

Philomel thận trọng mở miệng.

"Anh có thể cho ta mượn một ít tiền được không?"

"..."

Khuôn mặt của Philomel đỏ bừng lên một chút vì xấu hổ.

'Ta quá do dự để nói điều này với vị hôn phu cũ của mình!"

Tuy nhiên, nhưng đây là sự thực và một chiếc ví mỏng đã trở thành hiện thực.

Philomel đã sống tiết kiệm nhất có thể trong vài ngày qua nhưng nàng không còn nhiều đồng tiền vàng. Nàng không nghĩ rằng có lẽ mình không có đủ tiền để thuê một viên đá ma thuật.

"À, Người đang nói về tiền bạc. Điều đó...bởi vì tôi không có tiền ngay bây giờ."

Nasar dò dẫm khắp thắt lưng của anh.

Điều này quả thực không giống như phong cách của anh.

"Ta hiểu, theo truyền thống, giới quý tộc thường để lại một số tiền nhỏ cho những người phục vụ dùng cho các việc thường ngày."

"Tôi sẽ mượn nó từ người khác và đưa nó cho Người. Aaron, đưa ta tất cả tiền. Khi ta quay lại, ta sẽ trả lại nó gấp nhiều lần."

"Anh đâu cần phải đi xa đến thế!"

Philomel lịch sự can ngăn Nasar cố gắng trấn lột một hiệp sĩ khác bên cạnh anh.

"Tôi e rằng tôi đã cho Người thấy rằng tôi vô dụng thế nào, xin hãy tha thứ cho tôi."

Có lẽ xấu hổ, cả cổ Nasar đều đỏ bừng.

"Đây có phải là tính cách ban đầu của anh không?"

Đây là một sự thật mà trước đây nàng không biết khichị chỉ lịch sự trao đổi thông qua các cuộc trò chuyện thường ngày.

Không có ích gì khi cố gắng tìm hiểu ngay bây giờ.

Nếu, thực sự nếu....

'Nếu chúng ta cởi mở với nhau lâu hơn một chút, liệu chúng ta có thể trở thành bạn bè không?'

Philomel ngơ ngản nhìn Nasar và thầm nghĩ.

Vào thời điểm đó, một người đàn ông có vẻ là hiệp sĩ của Avrydon đã lao ra khỏi khách sạn.

"Tiểu Công tước! Chúng ta đang gặp rắc rối!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hoàng đế đang ở đây!"

Philomel nghi ngờ đôi tai của mình.

"Chờ đã, chờ đã, chờ đã. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?"

Hiệp sĩ mặt xanh nanh vàng mà run rẩy.

"Ngưởi đột nhiên xuất hiện ở gần đây đã được một lúc rồi nhưng thật kỳ lạ, không có người hầu cận nào... Tuy nhiên, đó chắc chắn là Hoàng đế. Những Hiệp sĩ như chúng tôi đây chỉ gặp Người từ xa nhưng đó là điều chắc chắn!"

Trước khi nàng có thể kịp hiểu được lời nói của Hiệp sĩ kia, một bóng người cao lớn đã lọt vào mắt xanh củ nàng.

Hoàng đế.

Nó trông giống như một vết chấm đen trên bầu trời buổi sáng rực rỡ. Nhưng sự hiện diện của nó lại đang biến thành màn đêm với vết đen loang ra.

Đó là Eustis.

Hoàng đế ăn vận cứ như một người đàn ông vừa nhảy ra khỏi giấc ngủ mà nắm lấy bả vai của Philomel.

"Ở đâu...con đã ở đâu vậy? Con có biết ta đã tìm kiếm con bao lâu rồi không?"

Đó là một cảnh tượng không thực chút nào và khiến suy nghĩ của Philomel bị dừng lại.

"Làm sao Hoàng đế có thể ở đây?"

Ngay cả khi bức thư từ Nasar có đến sớm, ông cũng đâu thể đến Saint-Gen luôn khi nhận được. Từ thủ đô đến Saint-Gen cách bao xa, điều đó là không thể...

Không.

Có một cách.

Phương pháp mà được Philomel sử dụng để trốn thoát.

Đó là ma thuật dịch chuyển.

Nàng chưa bao giờ nghe nói về việc Hoàng đế có thể sử dụng ma thuật dịch chuyển nhưng ông là người đã đem sức mạnh thần thánh vào vòng lửa đỏ.

Không có gì lạ khi ông đã sử dụng nó.

Tim nàng lúc này đập mạnh đến nỗi nàng không thể kiểm soát được nó. Nàng chỉ có thể cảm thấy cả người giống như đang nóng rực lên vì tốc độ huyết quản chảy.

Bây giờ thì nó thực sự là một ngõ cụt.

Mình không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào nữa để thoát ra ngoài.

Vụ hành quyết đã được lặp đi lặp lại hàng nghìn, hàng chục nghìn lần trong đầu nàng.

Mình sẽ chết ở đây.

"Philomel....? Có chuyện gì vậy? Con trông không được khỏe."

"Điện hạ? Người bị ốm ở đâu..."

Thật kỳ lạ.

Giọng nói của Eustis và Nasar lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nó cứ luẩn quẩn bên tai và dường như đang nói điều gì đó nhưng chính nàng lại không thể hiểu nó.

Khung cảnh góc phố nhỏ cũng bắt đầu hiện ra. Cơ thể nàng nặng như bông ướt, vì vậy, nàng chuyển mình dù bất kể chân tay của mình có đang run thế nào.

Mình phải nhanh chạy trốn.

Chẳng mấy chốc thế giới đã đảo lộn.

Không, là cơ thể của Philomel đang có vẻ nghiêng ngả.

"Điện hạ!"

"Bệ hạ!"

Thay vì là bề mặt sàn cứng với lạnh buốt, một cảm giác vững chãi nhưng ấm áp quấn quanh toàn bộ cơ thể nàng.

Cuối cùng, ý thức của Philomel đã dần chìm vào bóng tối.

* * *

"Bệ hạ!"

Hoàng đế đã ôm lấy cơ thể nàng khi nó gục ngã. Khuôn mặt trong vòng tay ông tái nhợt một cách đáng thương.

"Philomel, Philomel! Dậy đi!"

Hoàng đế tiếp tục gọi tên nàng và vỗ vỗ mặt của Philomel nhưng mắt nàng không hề mở ra.

Trái tim của Nasar lúc này cảm thấy như đang chạy đua.

"Thần sẽ gọi bác sĩ!"

Anh nhận ra một sự thật hiển nhiên rằng anh sẽ phải gọi bác sĩ vào những thời điểm như vậy sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hiệp sĩ.

Trước khi Hiệp sĩ bước tới, một ánh sáng chói lóa từ Hoàng đế đã bao trùm lấy Philomel cũng như ông.

Và ở nơi hai người họ vừa mới đang ở ngay lập tức không còn gì cả.

Giống như khi Hoàng đế xuất hiện và biến mất với ma thuật dịch chuyển vậy.

Nasar ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

Đôi tay đã chìa ra khỏi vòng tay của Hoàng đế quá trắng, giống như khuôn mặt của nàng vậy.

Anh muốn nắm lấy bàn tay đó nhưng lại không thể. Anh cảm thấy tội lỗi vì anh đã không dám chạm vào nó.

Cuối cùng, sự ấm áp không thể tiếp cận biến mất một cách vô ích.

Nasar nắm tay chặt đến nỗi móng tay của anh đã cắm sâu vào da anh.

Rõ ràng là Hoàng đế sẽ đưa vị hôn thê của mình đi đâu đó.

Ừm, anh chắc chắn rằng họ đã ở đây.

Anh nhìn xung quanh để tìm Hiệp sĩ đã đưa một bác sĩ nội trú đến khách sạn.

Họ đã biến mất.

Ngoài tầm với của anh.

Và họ đang hướng đến thủ đô.

Ngay bây giờ?

"Vâng. Có phù thủy nào từ Avrydon mà chúng ta mang đến có thể sử dụng ma thuật dịch chuyển ngay bây giờ không?"

Đó là vào đêm qua, khi các pháp sư, những người đã cạn kiệt năng lượng của họ trong quá trình dịch chuyển, đã nghỉ ngơi tại một khách sạn.

"Vậy chúng ta sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc..."

"Không, ta sẽ rời đi trước, vì vậy, các ngươi hãy đến sau."

Sẽ không thể hồi phục hoàn toàn trong một đêm nhưng chỉ có Nasar mới có thể dùng nó.

Đó Là...

Thực Ra...

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tất cả các pháp sư đã rời đi vào sáng sớm nay. Công tước đã gửi một tin nhắn rằng ông đang cần họ cho công việc khác, vì vậy..."

Chết tiệt.

Cha của anh, Công tước xứ Avrydon, đã hoài nghi về việc tìm kiếm Công chúa mất tích ngay từ đầu.

Ngay cả khi ông không phản đối nó hoàn toàn, ông vẫn không hài lòng với hành động của con trai mình.

"Đừng lãng phí thời gian và hãy tập trung vào công việc của con."

Ngà nàng biến mất, một Công chúa khác đã xuất hiện.

Công tước, người đang tham dự một cuộc họp chính trị và chứng kiến một cô gái đột nhiên xuất hiện, dường như tin rằng cô gái đó là thật.

Nàng ta trông rất giống Hoàng hậu đã chết.

Tuy nhiên, Nassar đã không tin điều đó. Bởi vì Công chúa mà anh phục vụ chỉ có một.

"Chúng ta có nên hỏi các pháp sư khác trong thành phố không? Ngay khi hội phù thủy mở cửa, tôi sẽ chạy đến..."

"Được rồi, ta sẽ đến Tháp Ma thuật. Có nhiều pháp sư có khả năng hơn trong tòa tháp."

Anh không thể nhàn rỗi.

Anh cần một người có thể không chỉ đưa cả bản thân mà còn cả những người khác đến thủ đô cùng một lúc.

"Mang theo một con ngựa mới thay vì một con ngựa chạy suốt đêm. Cái nhanh nhất."

"Ngài ăn sáng như thế nào? Ngài cũng đã qua đêm trong xe ngựa mà."

"Không sao đâu."

Anh sẽ cảm thấy bản thân như phát điên nếu không được nhìn thấy khuôn mặt của nàng yên ổn ngay lập tức.

Nasar ngay lập tức leo lên ngựa và nắm lấy dây cương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.