Sau khi ăn xong, Philomel đã trở về phòng.
"Công chúa! Người có ở đây không? Vậy Bệ hạ đã nói gì..."
Ngay khi nghe thấy điều đó, Philomel đã phát hiện ra một bóng người đang bước vào, theo sau là một bảo mẫu đang cố gắng trò chuyện với nàng.
"Bá tước đến đây làm gì?"
Đó là Bá tước Pollan.
"Bệ hạ đã hạ lệnh cho bà nghỉ hưu. Bà đã làm việc chăm chỉ để phục vụ Công chúa Điện hạ theo ý của Hoàng hậu."
"Vâng? Ý Ngài là gì? "
Người bảo mẫu thực sự không hiểu lời của Pollan, vì vậy, bà chỉ chớp mắt.
"Ta sẽ trả cho bà một khoản trợ cấp nghỉ hưu thật hậu hĩnh, vì vậy, bà sẽ không phải thất vọng đâu. Nếu bà muốn, ta sẽ thu xếp một ngôi nhà cho bà ở thủ đô."
Philomel ngước nhìn bảo mẫu và mỉm cười nhẹ với bà.
"Bảo mẫu, cảm ơn ngươi vì quãng thời gian này. Bây giờ, xin đừng cố gắng quá và hãy dành thời gian cho nghỉ ngơi."
"Nghỉ hưu? Cái quái gì thế này? Tôi không có ý định nghỉ hưu. Tôi đã quyết định ở bên cạnh Công chúa cho đến cuối đời!"
Khi nghe đến từ nghỉ hưu, người bảo mẫu đã giật mình. Mặc dù, bà giả vờ quý Công chúa nhưng người bảo mẫu thực sự ham thích quyền lực mà mình được hưởng với tư cách là người giám hộ của Công chúa.
"Lòng trung thành đó thật đáng trân trọng. Nhưng chính Công chúa đã nói với Bệ hạ rằng bà đã bị đau lưng từ lâu rồi."
Cùng với nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-cho-cho-do-gia-mao/2688366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.