Khuôn mặt của Philomel đỏ bừng lên như một trái cà chua.
"Con không phải là một đứa trẻ!"
Ngay cả khi nàng biểu hiện ra ngoài những gì mà một người kế vị đáng tin cậy phải có, nàng cũng ngại ngùng ôm mặt của mình như một đứa trẻ!
Nàng lo lắng rằng mọi thứ nàng đang làm sẽ trở nên tồi tệ.
Kể từ lần đầu tiên cha bế nàng ở trong vườn cách đây hai năm, cứ mỗi lần tốc độ đi của Philomel thỉnh thoảng chậm lại thì Hoàng đế sẽ bồng theo nàng.
Cha vẫn cứ thích bế nàng, có lẽ đó đã trở thành một thói quen. Hồi đó, nàng có nói rằng nàng vẫn ổn và cha không nên đi quá đà.
Khi thấy Philomel không nói gì, Eustis hỏi một cách thấp thỏm:
"Con không định có một bài phát biểu cho lễ kỷ niệm sao? Nếu vậy, hãy nói cho ta biết. Ta sẽ thả con xuống."
"Ah, không! Con sẽ làm điều đó!"
Nếu nàng chỉ đi xuống như thế này, nàng sẽ chỉ trở thành một kẻ hèn nhát thực sự sợ hãi và bỏ chạy.
"Mình không thể làm điều đó."
Philomel để sát miệng vào viên đá loa ma thuật của mình và bắt đầu nói về bài phát biểu kỷ niệm mà bản thân đã chuẩn bị.
"Các công dân thân mến của Đế quốc Belerov, chào mừng mọi người đến đây. Hôm nay là..."
May mắn thay, nàng không bị phân tâm bởi sự xấu hổ của mình và sự căng thẳng cũng đã thuyên giảm.
Ngày hôm đó, Philomel đã có bài phát biểu đầy cảm xúc của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-cho-cho-do-gia-mao/2688358/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.