Âm thanh thê lương xuyên thấu đêm đông tịch liêu, Tử Ngâm trên giường bật dậy, vẻ mặt khủng hoảng và bi thương, gương mặt đẫm nước mặt thật là tội nghiệp. Lạc Dương từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, bước nhanh đến trước giường, thanh âm thân thiết vang lên: “Tử Ngâm, làm sao vậy, gặp ác mộng phải không?” Tử Ngâm hai tay nắm chặt chăn, nhìn Lạc Dương đang đến gần bên giường, nghẹn ngào trả lời: “Em mơ thấy ba, ba càng chạy càng xa, em gọi ba nhưng mà ba, ba không để ý tới em. Lạc Dương, em muốn ba.” Lạc Dương đau lòng đem cô kéo vào trong lòng mình, gắt gao ôm cả bờ vai của cô, bả vai của cô ở đây hơi hơi run lên, anh đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, ôn nhu an ủi: “Tử Ngâm, bây giờ mới là nửa đêm, nằm xuống ngủ tiếp một chút được không?” Lạc Dương hận bản thân ngay bây giờ lại không biết dùng cách nào để an ủi Tử Ngâm, bình thường có thể nói rất tốt nhưng bây giờ lại không thể nào dùng được, đau khổ trong lòng cô không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu, điều duy nhất anh có thể làm chính là dỗ dành cho cô ngủ. Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, không hề có một chút ánh sáng nào. Tử Ngâm chậm rãi nằm xuống, ánh mắt đau buồn nhìn Lạc Dương. “Nhắm mắt lại đi, anh ở lại bên cạnh em.” Lạc Dương dịu dàng nói, tay khẽ đặt trên chăn, ánh mắt dịu nhu hoà nhìn cô. Tử Ngâm không thể không nhắm mắt lại nhưng mà không có một chút buồn ngủ nào, thậm chí là con có thể nghe được tiếng hít thở của hai người một cách rõ ràng, mãi cho đến khi trời mờ mờ sáng thì cô mới ngủ. Cục cảnh sát đối với nguyên nhân tử vong của Hiệp Minh vô cùng chú ý, tới quán bar tiến hành lục soát hiện trường, tiến hành tra hỏi chủ quán bar, theo như lời khai của hắn thì đêm đó Hiệp Minh một mình đi đến quán bar, cụ thể là ai tiếp xúc với ông thì hắn khẳng định là bản thân không rõ. Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng không tìm ra nguyên nhân, quán bar cũng không có một chút manh mối nào có thể điều tra, trên người Hiệp Minh cũng không có vết thương xây xát nào, cũng không có dấu hiệu trúng độc, vụ án lâm vào cục diện bế tắc. Nhưng mà cái chết của Hiệp Minh khẳng định là có nguyên nhân, ông sẽ không vô duyên vô cớ mà bỏ mình trong phòng quán bar này. Hậu sự của Hiệp Minh được tổ chức rất trang trọng, từ việc tổ chức lễ truy điệu cho đến lúc an táng đều do Hiệp Truyền một tay xử lý. Vu Lệ trong lúc tổ chức lễ truy điệu cho Hiệp Minh hôn mê bất tỉnh, lại được đưa vào bệnh viện. Lạc Dương ở bên cạnh Tử Ngâm một tấc cũng không rời, nhìn cô rơi nước mắt, nhìn cô trầm mặc, nhìn cô hành lễ với mọi người, vạt sau đồ tang bằng vải bố thật dài của cô khẽ lay động khiến cho bóng dáng gầy yếu của cô càng thêm vài phần bi thương, Lạc Dương thu hình ảnh này vào trong mắt, trong lòng đau đớn. Khiến cho anh đau lòng nhất chính là Tử Ngâm vẫn thật mạnh mẽ, cô ép buộc bản thân mình phải đối mặt, hai ngày nay ngay cả khóc lớn tiếng cũng chưa từng có, nghe được tiếng khóc của người thân cô cũng không liếc mắt nhìn một cái mà chỉ lẳng lặng nhìn tấm hình trên bàn thờ xuất thần, chỉ yên lặng rơi nước mắt, vô cùng thê lương, vô cùng âu sầu. Một đêm trước khi an táng, Tử Ngâm vẫn quỳ gối trước bàn thờ không muốn rời đi, Lạc Dương cũng như vậy cùng cô, cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, anh biết không có khả năng khiến cho cô rời đi nên anh chỉ có thể ở bên cạnh cô. Nhìn Hiệp Minh khẽ mỉm cười trên di ảnh, nước mắt của cô yên lặng rơi xuống, như là dòng suối trong khe núi cuồn cuộn không dứt, lộ ra bi thương vô tận, từng giọt từng giọt rơi trên ngực Lạc Dương làm cho lòng anh đau đớn một hồi mà anh thì chỉ có thể mím môi thật chặt và chịu đựng. Tử Ngâm đã cảm thấy đau khổ không thể chịu đựng được nữa nhưng mà nước mắt dường như không chịu sự khống chế của cô mà rơi xuống, đôi mắt của cô đã sớm mơ hồ không rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy ba đang cười với cô, bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng thân thiết của ông và bình tĩnh điềm đạm giống như cũ: “Tử Ngâm, từ nay về sau phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, chăm sóc mẹ con.” Hai ngày nay cứ nhắm mắt lại là sẽ nằm mơ, trong mơ Hiệp Minh nói lời nhắn nhủ cuối cùng với cô, ông lo lắng như vậy vì ông sợ cô và mẹ cô đau lòng, ông muốn mẹ và cô sau này phải sống thật tốt. “Ba, qua ngày mai nữa là ba phải rời khỏi nhà rồi. Tử Ngâm sợ ba cô đơn, ở nơi đó có lạnh lắm hay không? Mẹ không thể đưa ba đi, mẹ ngất xĩu mãi, Tử Ngâm cũng rất mạnh mẽ, ba, ba phải thường xuyên về thăm Tử Ngâm, thường xuyên quay về được không?” Tử Ngâm hai tay cầm di ảnh trên bàn, gắt gao ôm vào lòng, trong lòng đã sớm đau đớn đến chết lặng, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Lạc Dương xem thời gian thì đã gần rạng sáng rồi, Tử Ngâm vẻ mặt mỏi mệt, gương mặt thì tiều tuỵ, cặp mắt sưng đỏ đã sưng đỏ lên rồi nhưng vẫn không chịu nhắm lại ngủ dù chỉ là một phút đồng hồ. Anh hít sâu một hơi, dùng hết khả năng để bình tĩnh mở miệng: “Tử Ngâm, để di ảnh của ba em xuống đi, ngày mai không phải muốn tiễn ba em đi sao? Em bây giờ phải trở về phòng ngủ một chút để lấy sức hiểu không?” Tử Ngâm ôm di ảnh trong lòng thật chặt giống như sợ Lạc Dương cướp mất vậy, ánh mắt nhìn anh dè chừng, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Lạc Dương dằn xuống đau đớn trong lòng, giật lấy di ảnh trong lòng cô bỏ lại trên bàn, nắm tay cô rồi dùng sức kéo cô đi, trong giọng nói mang theo vài phần mệnh lệnh: “Tử Ngâm, em phải nghe lời, bây giờ hãy đi ngủ đi. Ngày mai còn có việc chờ em làm mà, em không thể tra tấn bản thân như vậy được.” Tử Ngâm bị anh kéo tựa vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn vào mắt anh, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói yếu đuối: “Lạc Dương, em muốn ở cạnh ba, em không nỡ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]