Chương trước
Chương sau
Trình Khả Khả là một cô gái có tính cách cởi mở, Lục Mai cũng rất ngay thẳng cho nên hai người nhất kiến như cố, không hết chủ đề để nói, vừa nói những chuyện xung quanh xong thì lại chuyển đến chuyện cuộc thi. Trình Khả Khả cũng nghe tin tức bát quái ở sân trường, ánh mắt nhìn Tử Ngâm có chút cảm thông, quan tâm hỏi:
“Tử Ngâm, cuộc thi lần này tất cả mọi người đều xem bạn và Hoàng Húc Kiều, Trần Nhiên Nhiên là nặng kí nhất, không ít người đặt cược ba người các bạn nhất định là ba cái tên được chọn đầu tiên.”
Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời màu vàng nhạt xa xa, trên mặt lộ ra vẻ khát khao: “Nếu có thể được xếp vào ba người đứng đầu bảng thì tôi nhất định đi nước ngoài nâng cao trình độ của mình cho thật tốt, có thể từng trải cũng tốt.”
Lục Mai thấy dáng vẻ hướng tới nơi xa của Tử Ngâm giống như thật sự lập tức đi khỏi thì trong suy nghĩ lập tức không muốn bỏ qua, làm bộ tức giận nói: “Tử Ngâm, cậu cũng thật vô tâm, một lòng muốn xuất ngoại, không sợ chúng tớ sẽ không nỡ để cậu đi hay sao?”
“Bây giờ thông tin liên lạc phát triển như vậy, chúng ta có thể mỗi ngày gặp mặt, giống như không có đi vậy, có gì mà không nỡ. Hơn nữa sớm muộn gì cậu cũng yêu đương, đến lúc đó chắc còn ước mình đi đâu ấy chứ.”
Lục Mai lại nghĩ tới lời Tử Ngâm trả lời câu hỏi của cô thì trên mặt đỏ ửng, không biết Hoàng Húc Kiều có chung suy nghĩ với Tử Ngâm là một mực muốn đi nước ngoài hay không.
Loại suy nghĩ này vữa xuất hiện trong tư tưởng thì không khỏi có chút thương cảm.
Mãi cho đến lúc sắp vào học thì Trình Khả Khả mới đi, lúc gần đi không quên nhắc nhở Lục Mai nhất định phải giúp mình.
“Tử Ngâm, Trình Khả Khả sao biết anh họ mình vậy? Anh ấy khi nào đến đón cậu vậy? Lại là đến nơi nào đón cậu thế?” Lục Mai tò mò hỏi.
Đúng lúc này thì tiếng chuông vào học van lên, Tử Ngâm nháy mắt với Lục Mai mấy cái, ý nói cô sau khi tan học thì nói chuyện tiếp.”.Giáo sư đang từ cửa đi vào nên Lục Mai đành phải thất vọng quay người lại.
Kỳ thật thì để TRần Khả Khả gặp Lạc Dương chỉ là chuyện đơn giản nhưng mà anh có thể có cảm giác tốt với cô ấy hay không thì là một vấn đề hóc búa. Nhưng mà nếu đã đáp ứng thỉnh cầu của cô ấy rồi thì Lục Mai sẽ cố gắng thực hiện.
Mười phút nghỉ giữa giờ, Lục Mai nhanh chóng gọi điện thoại cho Lạc Dương, chính là sau khi vang lên hai tiếng thì giọng Lạc Dương truyền đến, bên cạnh còn có lâm râm những âm thanh khác:
“Mai Mai, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Lạc Dương bao giờ cũng lịch sự và mang theo ý cười.
“Anh họ, buổi tối mời em ăn cơm đi. Em muốn ăn lẩu. Cái lẩu lần trước thật sự ăn rất ngon, anh mời em ăn một lần nữa được hay không?”
Giọng nói của Lục Mai đúng là làm nũng Lạc Dương. Cô thật sự rất muốn ăn, đúng lúc có cơ hội như vậy để cô quang minh chính đại vì mình kiếm cớ.
“Được rồi, sau khi tan học anh đến đón hai em. Đúng lúc ba ngày nữa sẽ tham gia cuộc thi, hai ngày này sẽ không dùng để học thêm nữa, ăn xong cơm chiều thì anh dẫn hai em đi hát Karaoke.”
Lãnh đạo nhìn thoáng qua thấy trợ lí đang đứng ở nơi đó, dịu dàng nói qua điện thoại.
Lục Mai âm thầm vui vẻ, dễ dàng làm cho Lạc Dương đáp ứng như vậy, buổi tối dẫn theo Trình Khả Khả cùng đi thì Lạc Dương nhất định không nói và gì gì đó.
Tử Ngâm thấy Lục Mai sau khi cúp điện thoại cười vô cùng đắc ý thì biết rằng Lạc Dương nhất định đáp ứng yêu cầu của cô rồi, không khỏi tò mò hỏi: “Mai Mai, cậu nói với Lạc Dương như thế nào vậy? Anh ấy đáp ứng rồi sao?”
Lục Mai cười đến tâm tình nở hoa, nói với Tử Ngâm: “Mình không có nói với anh họ chuyện Trình Khả Khả mến mộ anh ấy. Chỉ để cho anh ấy mời mình ăn cơm. Anh ấy nói sau khi tan học đến đón chúng ta, chờ một chút nữa gọi điện thoại cho Trình Khả Khả để cô ấy sau khi tan học đi cùng chúng ta có được hay không?”
“Mai Mai, cậu thật giỏi.” Tử Ngâm không thể không bội phục cô, nói dối mà lại mặt lại không thay đổi.
“Tử Ngâm, anh họ mình tốt với cậu như vậy mà cậu thực sự muốn giới thiệu Trình Khả Khả với anh ấy hay sao?” Lục Mai trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Tử Ngâm không cảm nhận được anh họ đối với cô hay sao?
Tử Ngâm vẻ mặt phớt lờ, cười nói: “Trình Khả Khả thật sự rất thích Lạc Dương. Mình đương nhiên cũng hy vọng thấy Lạc Dương có thể tìm được bạn gái. Anh ấy rất tốt với mình bởi vì mình là bạn tốt của cậu cho nên anh ấy cũng xem mình là em gái mà chăm sóc.”
“Tử Ngâm, nếu anh họ mình thích cậu thì sao?”, Lục Mai buột miệng nói ra, tuy rằng không dám khẳng định anh họ có thật sự thích Tử Ngâm hay không nhưng mà anh đối xử với Tử Ngâm thật đặc biệt.”
“Vấn đề này mình chưa nghĩ tới.” Tử Ngâm trong nháy mắt ngơ ngẩn, nụ cười cứng nhắc nhưng sau đó lại cười nói: “Mai Mai, cậu đừng nói bừa, Lạc Dương là hoàng tử trong lòng các cô gái, mình cũng không muốn trở thành kẻ địch của phái nữ. Cậu cũng biết mình và Lăng Thần mà…”
“Tử Ngâm, nếu một ngày nào đó cậu quên được Lăng Thần thì có thích anh họ của mình hay không? Cậu cũng nói là hoàng tử trong lòng các cô gái, dịu dàng quan tâm và tao nhã đấy thôi.”
Lục Mai không cam tâm hỏi cho đến cùng. Dáng vẻ của Lạc Dương tươi cười lại thoáng xuất hiện trong đầu, còn có giọng nói trầm ấm của anh, Tử Ngâm trong lòng cảm thấy một chút ấm áp.
“Mai Mai, về chuyện này thì nói sau đi, bây giờ nói cái gì thì cũng không thực tế đâu.”
“Anh họ mình vừa rồi còn nói hai ngày này cậu không cần học thêm nữa. Anh ấy nói tối nay phải mời hai chúng ta đi hát Karaoke để cho cậu tinh thần cậu thoải mái một chút đấy.”
“Tốt lắm, Mai Mai, tối nay chúng ta phải chơi cho đã mới được.” Tử Ngâm trong đầu đã bắt đầu điên cuồng nghĩ đến buổi tối như thế nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.