Cuối cùng, tất nhiên là cả hai đã cùng nhau đăng ký.
Đối mặt với khóe miệng cười như có như không của sếp lớn, Ôn Nhã nở nụ cười, lộ ra tám chiếc răng: “Cảm ơn anh đã đặc biệt chăm sóc.”
Đã không cần gặp mặt thì đây cũng không sợ mất mặt thêm nữa đâu.
Điểm đến nằm ở thành phố M, vì nhiều người nên không thể cùng nhau đi máy bay đến thành phố M được, công ty chuyển địa điểm tập hợp sang một quảng trường ở thành phố M, mọi người đến đó sẽ được hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn và sắp xếp chỗ ăn ở cũng như hành trình du lịch.
Nhiệt độ ở thành phố M thấp hơn thành phố H ít nhất chừng mười độ, Ôn Nhã vừa xuống máy bay đã rùng mình ôm lấy bả vai mình.
“Phương, phương Bắc, lạnh quá đi mất.”
Lâm Tuyết Hà mặc áo giữ ấm, quần giữ ấm, lại còn dán thêm cả miếng giữ nhiệt, không những vậy, anh còn mặc áo lông, khóa kéo lên cao, đồng thời, anh còn quấn thêm cả khăn quàng cổ dày dặn, trang bị đầy đủ rồi mới xoa đầu người nào đó đang kêu la không muốn mặc quần giữ ấm từ nhà.
“Có nhớ lâu không?”
Ôn Nhã run rẩy, cô cười khoe hai hàm răng trắng bóc với anh: “Anh Lâm, giọng anh cũng đang run á…”
Mặt Lâm Tuyết Hà không cảm xúc: “Do cơ bắp không linh hoạt thôi.”
Người phương Nam không thể chịu được những cơn gió lạnh thấu xương của phương Bắc.
Lâm Tuyết Hà dùng một tay kéo hành lý của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3361897/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.