Trong kế hoạch của Ôn Nhã, cô đã không để ý đến chỗ quan trọng nhất, đó chính là màn kịch vui này không phải chỉ có mỗi mình cô diễn cho một người xem, mặc dù chín mươi chín phần trăm người trong công ty không liên quan nhưng vẫn luôn tồn tại một phần trăm còn lại.
Sếp lớn gần như đã nắm được tình hình khi mới vừa đến công ty, sau khi bò bốn chân về văn phòng, anh ấy hết đưa tay lên rồi lại nắm tay lại, sau đó ép khuỷu tay xuống.
“A!”
Lâm Tuyết Hà, cậu mà cũng có ngày hôm nay, a a a a.
Anh ấy ném cặp táp ra, cơ thể thả xuống chiếc ghế giám đốc, hoa hoa lệ lệ xoay hai vòng rồi lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho em họ mình, trước khi lên tiếng thì đã hắng giọng cho giọng mình trong trẻo.
Lâm Tuyết Hà vừa đi công tác về, anh hoang mang vô cùng nhưng lại có biểu hiện rất lạnh lùng: “Có việc thì nói.”
Sếp lớn cười mờ ám: “Tên nhóc nhà cậu cũng có ngày hôm nay ha ha!”
“Em chẳng những có ngày hôm nay mà còn có cả ngày mai nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sao mà lúc nào cũng lạnh lùng thế kia.” Sếp lớn nói nhỏ, cũng sợ anh lạnh lùng cúp máy một cách vô tình thật nên nhanh chóng đi vào chủ đề chính, tuy vậy, vẫn không nhịn được mà ê ê a a, bày tỏ sự xem thường của mình với hành động “đắm chìm trong trụy lạc” của anh.
Chế nhạo một lúc.
“Không ngờ cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3319034/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.