Xin lỗi, con trai, mẹ thật không cách nào tiếp tục lừa gạt chính mình, mẹ rất không ra gì, xin lỗi.... 
Cô vùi mặt vào hai lòng bàn tay, len lén khóc. 
Sau khi khóc, tất cả đều sáng suốt, nên làm như thế nào, cô biết rất rõ. 
Tỉnh lại, bên cạnh trống không, ra giường lành lạnh, Dung Dĩ Ân đáng lẽ đang ngủ bên cạnh đã rời giường lâu rồi. 
Bách Mộ Khắc cũng không nghĩ nhiều, giống như trước đây xuống giường rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo, Dung Dĩ Ân đã chuẩn bị sẵn đồ cho anh nào là áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest, tất cả đều được đặt may riêng rất vừa người, hoàn toàn không chê vào đâu được. 
Trời sanh cá tính sai khiến, anh không có thói quen gần gũi với người khác, nhưng mà, nói thật, anh cũng không ghét cô gần gũi, nhìn thấy cô vì mình mà thu xếp cuộc sống, nấu một món ăn, lấy một bộ quần áo, rót một ly trà... 
Nhưng trong lòng vẫn đặc biệt bình tĩnh. 
Lúc Bách Mộ Khắc đẩy cửa phòng đi ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi.. 
Tròng mắt đen hiện lên tia nghi ngờ mà người khác khó phát hiện được, không phải đã nói với cô, hôm nay không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh, tại sao cô vẫn làm? 
Lát sau, anh che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Ngoại trừ anh ra ai biết anh cười? Thật không biết tại sao anh phải che giấu như vậy. Xem ra, người quá tỉnh táo có đôi khi cũng không lạnh nhạt tình bĩnh như vẻ ngoài. 
Bị mùi thức ăn trêu chọc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cho-tra-lai-ong-xa/1407415/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.