"Em nghe rõ đây, đứa bé là con của chúng ta, anh muốn cùng em nghênh đón con chào đời." Quát xong lại dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc, khóc thành vậy sao có sức lực mà sinh con?" Anh vẫn không quên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, "Đi, lấy ra tự tin mà em dùng để mê hoặc anh thần hồn điên đảo, chúng ta cùng nhau đi đánh giặc." 
Uông Tinh Tinh vừa khóc vừa đồng ý với yêu cầu của Tề Lãng. 
Đúng là một đôi vợ chồng khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười, sắp vào phòng sinh rồi mà còn ầm ĩ, điều khiến người khác cảm thấy vui mừng là ầm ĩ xong họ vẫn dựa vào nhau, đó mới là điều quan trọng. 
Dung Dĩ Ân khẽ cười nhìn bóng dáng họ, cho đến khi cửa phòng sinh hoàn toàn đóng lại, một mình cô ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện lẳng lặng chờ đợi. 
Xung quanh đều yên tĩnh, nhưng tai của Dung Dĩ Ân không ngừng vang lên những câu nói của học trưởng Tề Lãng. 
Uông Tinh Tinh,em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Lúc chúng ta kết hôn không phải đã thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt, sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? Anh không làm được! 
Sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? 
Anh không làm được! Anh không làm được! 
Học trưởng Tề Lãng nói không sai, một mình sinh con rất cô đơn, rất đáng sợ, Dung Dĩ Ân còn nhớ rõ cái đêm năm trước, vì Bách Mộ Khắc đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cho-tra-lai-ong-xa/1407413/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.