Rõ ràng phòng để đồ rất rộng, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn lại cảm thấy càng lúc càng khó thở, bởi môi của anh đang áp chặt vào môi cô, hôn ngấu nghiếnnhư thể ngang tàng muốn lấy đi hết không khí bên mình vậy.
Côchưa bao giờ nhìn thấy Giang Dục Phong mạnh mẽ và dữ dằn đến vậy, môirăng hai người như thể quấn lấy nhau, có lẽ vì thiếu oxy nên đầu cô ongong, rối như tơ vò, nhưng hai tay vẫn đẩy ngực anh chống cự.
Rấtnhanh sau đó Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mùi tanh của máu khẽ lan trongmiệng, giây phút đó, cô bất giác sững người, bởi cô không cảm thấy đau,thầm nghĩ đó là máu của anh. Nhưng cũng chính nhờ hành động khiến ngườita phút chốc mất đi tính thần ấy, anh đã đưa được lưỡi vào miệng cô, sau đó càng tấn công không chút kiêng dè.
Tới tận lúc này cô mớinhận ra cái gọi là thế yếu, biết mình không thể thoát khỏi vòng kìm kẹpcủa anh, hai tay chống cự của cô đã bị anh dùng một tay giữ chặt, dườngnhư hành động ấy đối với anh dễ như trở bàn tay. Tay còn lại của anhđang ghì chặt gáy cô, khiến cô không thể cử động.
Nhiếp Lạc Ngônđứng lọt thỏm giữa Giang Dục Phong và giá treo đồ, trông cô giống nhưcon thú bị trói chặt, không thể trốn thoát, đến cả việc thở cũng trở nên xa xỉ. Đúng lúc này, Nhiếp Lạc Ngôn lại tỉnh táo khác thường, cô nhậnra nụ hôn này không giống với bất kỳ lần nào trước đây, dường như anhchỉ muốn xả mọi bực dọc trong người, lại như chỉ muốn trừng phạt cô.
Nhưng anh dựa vào đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-trong-loi-noi/114689/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.