Không gian quán trà thật yên tĩnh và ấm áp, trên nền tường màu trắng xám treo đầy những bức ảnh đen trắng thời xa xưa. Từng bức tọa lạc trên bốn bức tường, có thể do ánh sáng nên khung ảnh như được phủ lên một lớpbụi mờ, thêm vào đó là mùi thơm thoang thoảng của khói thuốc khiến người ta có cảm giác thời gian như đang quay ngược.
Nhưng nếu thờigian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩthầm, nếu như vậy, cô có thể chọn lựa lại từ đầu, sẽ không tham gia buổi du lịch Hoàng Sơn hôm đó và mọi việc sau này cũng không bi thảm đếnthế.
Việc đã tới nước này, Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy mệtmỏi, những việc trong quá khứ đeo bám quá lâu khiến cô bị giam mìnhtrong đó. Rõ ràng biết không có hy vọng, nhưng vẫn không có cách nào đểthoát ra được.
Có lẽ câu mà Tần Thiểu Trân từng nói là đúng, cô ấy nói, bởi vì không có được nên mới quyến luyến không rời.
Quả thực cô chưa bao giờ có được trái tim Trình Hạo, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi.
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trong hơn hai mươi năm của mình cô chưa bao giờ hènmọn như lúc đó, đối mặt với anh chàng tuấn tú, kiêu ngạo ấy, cô chỉ làmđược duy nhất một việc, đó là lặng lẽ yêu cậu ấy mà thôi.
Đây là chuyện rất khó lý giải, từ trước tới giờ cô không thiếu người hâm mộ, vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu cậu.
Lần thân mật duy nhất giữa hai người, cũng chính là hành động sau tiệc sinh nhật hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-trong-loi-noi/114687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.