Trùng hợp hay không thì không biết, nhưng chí ít Nhiếp Lạc Ngôn có cảmgiác anh chàng không hề ngạc nhiên, như thể ngay từ đầu anh đã chú ý tới sự tồn tại của cô rồi. Điều anh muốn chỉ là chờ cô chậm rãi tới gần,sau đó quay lại chào hỏi cô.
Đúng, chính là cảm giác này. Dườngnhư lúc nào cũng vậy, anh chỉ muốn nhàn nhã chờ đợi, còn cô luôn phảiđảm nhiệm vai diễn ngốc nghếch, cô chậm rãi bước lại gần nhưng vẫn ngờrằng anh không nhận ra, mãi tới khi tiến tới trước mặt anh, cô mới pháthiện: Có thể ở đó anh đã giăng sẵn một cái bẫy và chờ cô bước vào, sauđó anh sẽ vô cùng khoái chí; cũng có thể chẳng có gì ở đó, anh vẫn chờcô, chẳng qua chỉ vì anh buồn chán và cần một người để cùng vui đùa.
Nhưng ngoài cô ra, đương nhiên những cô gái khác cũng có thể cùng anh làm việc đó.
Giống như khoảng thời gian ba tháng sau khi chia tay, anh vẫn sống rất thoảimái như chưa từng quen biết cô. Buổi tối hôm qua thì thôi không cần nhắc tới, nhưng cô quả thực giống như bong bóng nước, chỉ cần thổi phù mộttiếng đã vỡ tan, sau đó sẽ không còn bất cứ dấu vết gì trong thế giớicủa anh nữa. Do vậy Nhiếp Lạc Ngôn biết, cho dù không có cô thì GiangDục Phong cũng không bao giờ phải nếm trải cảm giác cô đơn. Cuộc sốngcủa anh phong phú như thế thì sao có thể cô đơn được chứ? Anh phải đốimặt với rất nhiều lựa chọn, còn cô chưa bao giờ là sự lựa chọn duy nhấtcủa anh. Thậm chí cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-trong-loi-noi/114682/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.