Sóng biển phía xa vẫn cuộn trào. Sau khi trận đấu kết thúc, khán giả dần tản đi, từng nhóm hai ba người đi dọc theo con đường vắng ven biển.
Hứa Bạch Nghiên bị huấn luyện viên gọi lại để đánh giá sau trận đấu. Hạ Du thấy tin nhắn anh gửi, anh bảo cô đợi anh nửa tiếng.
Tin nhắn chữ không có cảm xúc, nhưng Hạ Du vẫn cảm nhận được một chút bất mãn trong đó. Rời khỏi khán đài, cô đi đến một đài quan sát gần đó, ngồi trên ghế dài chờ anh.
Khoảng nửa tiếng sau, cô thấy một bóng người tiến lại gần. Hứa Bạch Nghiên đã thay một bộ đồ khác. Chiếc áo phông trắng bay lượn trong gió biển, tựa như cánh hải âu.
Anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô. Hạ Du ngước mắt nhìn anh, giơ ly nước ép lên: “Uống không?”
Hứa Bạch Nghiên nhìn cô từ trên cao: “Em có chỗ nào không khỏe không?”
Hạ Du lắc đầu.
Hứa Bạch Nghiên: “Vậy lúc nãy xảy ra chuyện gì?”
Hầu hết mọi người khi vui mừng và chiến thắng đều muốn chia sẻ với người thân cận nhất. Hứa Bạch Nghiên cũng không ngoại lệ.
Anh vừa xuống thuyền đã lập tức chạy thẳng về phía khán đài, nơi Hạ Du đang ngồi. Nào ngờ nửa đường bị truyền thông vây kín không thể đi tiếp, đành phải ngước nhìn cô, hy vọng cô sẽ đi về phía anh. Nhưng điều bất ngờ là cô đã không làm vậy. Anh thậm chí còn nhận ra cô đã lùi lại một bước.
Anh không biết lý do, nhưng cảm thấy điều này không ổn.
Hạ Du nhìn anh, nói: “Lúc nãy chỗ anh đông người quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799301/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.