Dũng khí là thứ có thể dâng trào trong chốc lát. Nó cũng có thể lụi tàn rất nhanh, nhưng những lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa.
Đêm ở quán bar cuối cùng cũng kết thúc vào lúc rạng sáng. Trình Lập và kk vì đã uống nhiều nên không định quay lại nhà Hứa Bạch Nghiên lấy xe nữa mà bắt taxi về thẳng. Họ định đưa Hạ Du đi cùng, nhưng khi quay lại thì thấy Hứa Bạch Nghiên đã gọi sẵn taxi và đẩy cô vào trong.
“Hai người say thế này rồi, về nghỉ sớm đi. Để tôi đưa em ấy về.”
Trình Lập và kk nhìn nhau, hiểu ra điều gì đó nhưng không nói nhiều. Họ vẫy tay đầy tin tưởng: “Vậy cậu phải đưa cô ấy về tận cửa đấy nhé.”
Hứa Bạch Nghiên: “Ừ, biết rồi.”
Chuyện này anh cũng không phải làm lần đầu.
Nói lời tạm biệt với mọi người xong, Hứa Bạch Nghiên cúi người ngồi vào ghế sau. Người đã ngồi sẵn ở đó đang nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh vào, cô nhanh chóng quay đi.
“Nhìn gì đấy?”
Hạ Du nhìn vào lưng ghế trước: “Em có nhìn anh đâu…”
“Ồ.” Hứa Bạch Nghiên không bóc mẽ cô, anh nói địa chỉ với tài xế.
Chiếc xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua trên cửa kính lúc sáng lúc tối, phác họa một nửa hình dáng của hai người ở ghế sau. Hạ Du hít thở vài lần trong sự im lặng. Do tác dụng của cồn nên cô không thể giữ bình tĩnh. Trong đầu cô cứ có tiếng gì đó kêu gào, hoàn toàn đối lập với sự yên ắng trong xe.
“Chóng mặt không?” Hứa Bạch Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799267/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.