Hải Thành rộng lớn như vậy, Hạ Du chưa từng nghĩ sẽ gặp Tống Dư An ở đây. Nhìn anh đứng không xa, ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, cô bỗng cảm thấy hoang mang và bối rối. Dù sao thì không lâu trước đó, cô còn nói dối anh rằng mình đang đi dạo trong trung tâm thương mại ở Hàng Thành.
“Quen nhau à?” Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên chuyển từ mặt Hạ Du sang người đàn ông đứng cách đó không xa. Người đàn ông kia lúc này cũng đang nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ cảnh giác và thù địch.
Hạ Du gật đầu: “Ừm… quen.”
Hứa Bạch Nghiên bình tĩnh thu lại ánh mắt, cầm chiếc ván lướt sóng từ tay cô: “Chủ nợ đến à?”
Hạ Du “á” lên một tiếng: “Không phải, chỉ, chỉ là bạn thôi.”
“Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tôi còn tưởng chủ nợ đuổi đến tận Hải Thành rồi đấy.”
Hạ Du có chút ngượng ngùng: “Huấn luyện viên, tôi qua đó một chút.”
“Ồ.”
Hứa Bạch Nghiên đáp xong, cầm ván lướt sóng đi thẳng vào trong nhà. Hạ Du bước về phía Tống Dư An, chỉ khoảng năm sáu mét mà cô đi thấy thật khó khăn.
“Anh Dư An, trùng hợp quá.” Khi đứng trước mặt Tống Dư An, cô gượng gạo cười.
Tống Dư An nhìn bóng lưng Hứa Bạch Nghiên đang đi xa rồi lại nhìn Hạ Du, nhất thời không nói nên lời.
Người phía sau anh ta ngạc nhiên lên tiếng: “Hạ Du, em cũng ở đây à? Dư An nói em ở Hàng Thành, em đến đây từ khi nào vậy, sao không nói với bọn anh một tiếng?”
Người nói là Thái Vĩ Hào, bạn cùng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799254/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.