Lần thứ hai cùng Hứa Bạch Nghiên lên thuyền lướt sóng, tâm trạng Hạ Du có chút phức tạp. Trước hết, cô thấy may mắn vì lần này hoàn toàn miễn phí, nhưng rồi sau đó, cô vẫn thấy hoảng sợ. Nỗi thất bại lần đầu khiến cô sợ hãi, cũng giúp cô nhận thức rõ rằng lướt sóng không phải là chuyện đơn giản. Lỡ lần này vẫn không được thì sao? Chắc huấn luyện viên sẽ tức chết mất… Hạ Du không dám tưởng tượng nếu thật sự như vậy thì sắc mặt anh sẽ đen đến cỡ nào.
Khi thuyền đã đến vị trí định sẵn, vị huấn luyện viên có khả năng “mặt đen” này hỏi: “Mấy động tác cơ bản tôi đã dạy cô trước đây còn nhớ chứ?”
Hạ Du khẽ nuốt nước bọt rồi gật đầu: “Tôi nhớ hết ạ.”
“Được, bây giờ cô có thể xuống nước rồi.”
“Ôi…” Hạ Du bước vài bước rồi lại dừng lại: “Huấn luyện viên.”
Hứa Bạch Nghiên cụp mắt xuống: “Sao thế?”
“Lát nữa nếu tôi không đứng dậy được, anh… có thể đừng giận không?”
Hứa Bạch Nghiên: “…”
“Chủ yếu là tôi sợ anh giận thì tôi sẽ càng lo lắng hơn.”
Hứa Bạch Nghiên nheo mắt: “Trông tôi giống người dễ nổi giận vậy sao?”
Không chắc. Lần trước tuy anh không tỏ vẻ tức giận, nhưng trải nghiệm của cô không tốt cho lắm. Hạ Du lắp bắp nói: “Ý tôi là… tôi hy vọng anh đừng giận.”
Hứa Bạch Nghiên hừ một tiếng cười: “Vậy thì cố gắng hết sức đi. Được rồi, xuống đi.”
“…Vâng.”
Hôm nay Hạ Du vẫn mặc bộ đồ lướt sóng màu đen bó sát người đã mua trước đó. Xuống nước xong, cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799251/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.