Sáng hôm sau, Hạ Du bị Đường Uyển Hoa gọi dậy đi mua bữa sáng. Vẫn là quán ăn sáng ở góc phố. Khi cô mua về thì những người khác trong nhà vẫn chưa tỉnh. Cô ngồi ở bàn ăn, cắn một miếng bánh bao nhân đậu đỏ. Cô mở WeChat. Tên Hứa Bạch Nghiên nằm ở trên cùng. Lịch sử trò chuyện của họ dừng lại ở lời chúc ngủ ngon tối qua. Lật lên trên là những tin nhắn anh báo cáo lịch trình về nhà rằng anh tắm rồi, nằm xuống rồi, không ngủ được nên lại dậy xem video một lúc. Lên trên nữa là tin nhắn anh nói nhớ cô. Hạ Du nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, mắt cô cong cong, và cùng lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy bữa sáng thật vô vị. Cuối tuần nên là khoảnh khắc vui vẻ. Cô thà cùng ai đó ăn sáng hơn là một mình cô đơn ăn phần mình đã mua về từ sáng sớm. Cô chợt thấy nhớ anh. Hạ Du suy nghĩ một lát, rời khỏi bàn ăn rồi trở về phòng thu dọn hành lý nhỏ để mang về trường. “Mẹ, con về trường trước đây.” Đường Uyển Hoa từ bếp bước ra: “Sớm thế? Không ăn trưa ở nhà à?” Hạ Du bây giờ cũng có thể nói dối mà không đỏ mặt. Cô đi đến gần cửa ra vào mang giày: “Con không ăn đâu, còn một chút bài tập chưa làm xong.” “Ồ, được rồi.” Cánh cửa đóng lại, Hạ Du lao xuống lầu. Trái tim cô như muốn bay lên, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ. Thế nhưng khi bắt taxi đến khu chung cư của Hứa Bạch Nghiên, bị bảo vệ chặn lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he-luc-manh-tinh/4702898/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.