Hạ Du thỉnh thoảng lại nhớ về cái đêm đầu tiên cô ôm Hứa Bạch Nghiên. Cô tự hỏi tại sao đêm đó mình lại bốc đồng như vậy. Nếu là người khác… nếu đêm đó là một người khác ở quán Summer đưa cô về, và người đó cũng muốn ôm thử một cái, liệu cô có đồng ý không? Câu trả lời rất rõ ràng là không. Vậy nên cô nghĩ có lẽ mình là một người thích vẻ đẹp. Chính vì thế mà cô đã rung động trước Hứa Bạch Nghiên. Và cô cũng sẵn lòng buông thả một lần, không nỡ rời đi ngay. Rất có thể là vậy. Ngoại hình này… ngoại hình này thực sự quá cuốn hút. “Em ở bên cạnh, anh sẽ ngủ được sao?” “Ừm.” Hứa Bạch Nghiên kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên cho cả hai. Chiếc sofa rất lớn, đủ chỗ cho cả hai người nằm. Hạ Du dựa vào lồng ngực anh, cảm thấy cằm anh tựa lên đầu cô… Anh ôm cô cứ như một con gấu bông vậy. Nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu. Bên ngoài chăn là không khí lạnh trong phòng, nhưng bên trong chăn lại là hơi ấm từ lồng ngực anh. Sự tương phản giữa lạnh và nóng này khiến người ta cảm thấy thoải mái và an toàn. Nằm một lúc, cô cũng dần cảm thấy buồn ngủ. Sau đó cô thực sự đã ngủ thiếp đi lúc nào thì không nhớ rõ. Cô chỉ biết khi lơ mơ mở mắt ra, mình đang được Hứa Bạch Nghiên bế lên. Cô vô thức cọ nhẹ vào lồng ngực anh, lẩm bẩm: “Anh đi đâu vậy?” Hứa Bạch Nghiên khựng lại, cúi đầu nhìn cô. Người trong vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he-luc-manh-tinh/4702882/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.