Trần Úc và Diệp Ân giống nhau, đều là con gái nuôi. Khác nhau ở chỗTrần Úc là đứa trẻ được ba mẹ Mạch Nha đón về từ miền núi, có lẽ xuấtthân không được tốt, nhưng cô ấy luôn cho mọi người cảm giác hiền lànhvà giản dị, khi cười rất hay xấu hổ. Hồi bé cô ấy giống như vịt con xấuxí, bây giờ lại như thiên nga trắng rực rỡ mà thanh nhã.
Cô ấy và Diệc Nam sóng vai ngồi trên cỏ,khẽ mím môi lộ ra một nụ cười kín đáo xinh đẹp, mà cánh tay Diệc Nam nhẹ nhàng khoác lên vai cô, mới nhìn hình ảnh đặc biệt hài hòa.
Diệp Ân nhìn chằm chằm tấm hình kia thậtlâu, ngón tay run rẩy muốn rời khỏi trang blog cá nhân, nhưng phải thửnhiều lần mới thành công.
Diệc Nam quen biết Trần Úc, điều nàykhiến Diệp Ân thật sự bất ngờ, nghĩ đi nghĩ lại,hiện tại Trần Úc đangphụ giúp việc công ty của ba Mạch Nha, Thiệu khâm, nói chung cũng cótrao đổi công việc với Diệc Nam, tính cách hai người đều điềm đạm, cùngmột chỗ cũng không kỳ quái.
Diệp Ân kìm lòng không được nhớ lại tìnhcảnh lần đầu gặp Trần Úc. Khi đó cô ấy rụt rè đứng phía sau Mạch Nha,một đôi mắt to tràn đầy hiểu biết cẩn thận từng li từng tí che giấu nộitâm đang khẩn trương và sợ hãi… Dường như lần đầu nhìn thấy, Diệp Ânliền thích cô gái này, nội tâm các cô rất giống nhau, mẫn cảm yếu đuốinhưng lại ra vẻ kiên cường.
Chỉ là trên người Trần Úc vẫn còn sự đơnthuần và giản đơn còn cô đã sớm lạc lối mà đơn độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-tuyet-doi/2139117/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.