Sắc mặt Bạc Diệc Nam rất xấu, ánh sángchiếu lên hành lang sáng sủa khiến cho màu da trắng bệch của anh càngthêm giật mình, sợi tóc đen nhánh che trên trán, anh đứng nơi đó đôi mắt cụp xuống như đang suy nghĩ, cả người yên tĩnh như một bộ tranh thủymặc.Theo trực giác, Diệp Ân cảm thấy không thích hợp, không kịp nghĩ nhiều đi nhanh tới bên cạnh anh: “Không thoải mái sao?”
Giọng nói cô tràn ngập lo lắng, trái lạiDiệc Nam không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn cô. Diệp Ân thấy ánh mắtchuyên chú mà phức tạp của anh, cảm giác xấu hổ không chỗ nào che giấuđược. Mỗi khi đối mặt với anh cô lại cảm thấy áy náy, cảm giác như làmchuyện xấu bị anh nắm bắt, nên quẫn bách .
“Tìm em có chuyện gì ah?” Cô đứng trướcmặt anh, đầu cúi rất thấp, tự dưng lại có loại ảo giác, giọng nói côcũng không khỏi hạ thấp.
Diệc Nam nhìn cô một hồi mới rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Hình như anh phát sốt.”
Diệp Ân nghe thế vội vàng đặt tay lêntrán anh, ngón tay mới chạm tới liền bị nhiệt độ nóng rực làm cho hoảngsợ: “Nóng đến như vậy mà anh còn chạy loạn!”
Diệc Nam cầm lấy ngón tay mát lạnh của cô, tròng mắt cong lên nhìn cô cười: “Không ai quan tâm, chỉ có thể tìm em.”
Diệp Ân nhìn con ngươi đen nhuận thâmthúy của anh, bên trong là ảnh ngược bản thân với bộ dáng đau lòng nankham. Trong lòng cô đau rầu rĩ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác: “Vào đithôi.”
Cô tìm nhiệt kế cho anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-tuyet-doi/2139115/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.