Bạc Diệc Nam đứng ở hành lang như mộtbóng ma. Ánh sáng phía sau bị che khuất một mảng, ánh mắt anh trầm tĩnhlạnh lùng, một chút cũng không bị ánh mặt trời ấm áp ảnh hưởng.
Ở giây phút đó trái tim Diệp Ân như bịhung hăng quất một cái, không được tự nhiên lấy tay che hai má, chờ nỗilòng bình ổn một chút, lúc này mới nhấc chân đi về phía anh.
“Thật khéo.”
Cô giả vờ trấn định, không muốn bị anhphát hiện sự chật vật của mình, mà anh tựa hồ cũng không có ý hỏi. Lúcnày cô hơi suy nghĩ, theo khóe mắt nhìn anh một cái.
Nhưng chuyên tâm nhìn sang lại phát hiện tầm mắt anh căn bản tập trung trên người cô.
“Anh giúp ông kiểm tra thân thể.” BạcDiệc Nam nói rất yên lặng, giọng nói hạ xuống, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ýbảo, “Ông ấy còn đang chờ, anh đi trước.”
Diệp Ân không kịp nói câu nào, chỉ thấythân hình cao ngất của Bạc Diệc Nam trầm ổn đi tới cửa thang máy. Tổngcộng thời gian bọn họ nói chuyện còn chưa vượt quá hai phút…
Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, mới pháthiện bóng lưng lạnh lùng kia đã rời đi. Chỗ bọn họ mới đứng vừa rồi lạilà nơi thông gió, lúc này không chỉ hai má cô tràn ngập cảm giác mát mát mà hình như một sự man mát dày đặc theo đáy lòng bắt đầu lan tràn.
Ở bệnh viện chăm ông nội mấy ngày, DiệpÂn vẫn cầm di động cân nhắc suy nghĩ, có nên chủ động liên lạc với BạcDiệc Nam? Thế nhưng trông bộ dạng anh rất bận rộn, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-tuyet-doi/2139113/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.