Chương trước
Chương sau
Diệp Ân tỉnh dậy nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, lúc phát hiện mình ở nhà trọ của Bạc Diệc Nam mới thở phào một cái. Rốt cuộc vì sao lại chạy đến nhà anh, Diệp Ân chưa kịp ngẫm nghĩ, bởi trong đầu vẫn là ba chữ Thiệu Y Hàm.

Cô mờ mịt nhìn trần nhà đến ngây ngốc, đến khi đôi mắt khô ráo bị một bàn tay dịu dàng che lại, một giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng vang lên phía trên đầu cô: “Vừa ngủ dậy lại có ánh mắt này, cho em ba giây điều chỉnh.”

Diệp Ân cầm đầu ngón tay anh, thật lâu sau mới chậm rãi đưa ngón tay dời đi, ánh mắt chống lại con ngươi trầm tĩnh của anh. Bạc Diệc Nam mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, chân mày anh tuấn hơi ngướng lên.

Diệp Ân trầm mặc đối diện với anh, một lúc lâu mới nói: “Chia tay với anh ấy. Hình như là do tôi luôn quá tự phụ.”

Diệc Nam yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ nói: “Cho nên em uống rượu xong, không đợi tỉnh rượu liền ở bên ngoài suốt đêm? Diệp Ân, em có biết việc này nguy hiểm như thế nào không?”

Diệp Ân hơi dời mắt, ánh mắt buồn bã.

Diệc Nam biết lần này đối với cô đả kích không nhỏ. Diệp Ân mặc dù mạnh mẽ, đối với việc học cũng rất coi trọng, thế nhưng anh biết trong cảm nhận của cô người con trai kia quan trọng biết bao.

Anh ngồi bên giường, nhẫn nhịn hỏi: “Nói một chút xem, vì sao?”

Diệp Ân lại mím chặt môi không nói gì. Diệc Nam nhíu mày càng sâu: “Anh ta có người mới?”

Diệp Ân khẽ lắc đầu, vẫn không nói một lời. Diệc Nam không kiên nhẫn, liền nắm cằm cô quay mặt cô lại, chống lại tầm mắt hoảng loạn của cô: “Nếu như anh thích một người, cho dù cô ấy có mắc phải lỗi lầm lớn gì, chỉ cần cô ấy nguyện ý đầu hàng trước, anh đều tha thứ.”

Anh không chớp mắt, nhìn chằm chằm mắt cô: “Bởi vì anh không nỡ nhìn cô ấy khổ sở.”

Diệp Ân nhìn con ngươi đen của anh, trái tim bỗng nhiên hung hăng nảy lên. Cô vội vàng đẩy ngón tay anh ra, suy nghĩ một lúc mới nói: “Không có người mới, chỉ là… anh ấy không chấp nhận được sự thực tôi không chung thủy.”

“Không chung thủy?” Diệc Nam nghi ngờ, “Em trật đường ray?”

Diệp Ân như tượng liếc nhìn anh một cái: “Như vậy, anh chính là người trật đường ray?”

Diệc Nam suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý cô, biểu tình trở nên phức tạp: “Anh ta để ý em… mất trinh?”

Cái đề tài này thực sự không thích hợp để hai người bọn họ thảo luận. Nói tiếp sẽ lại nhớ tới chuyện 419 muốn quên đi kia, Diệc Nam không rõ tâm tình của mình lúc này, có chút tức giận và cũng có chút nóng nảy. Tức giận thì có thể lý giải, xem ra, bất luận thế nào Thiệu Y Hàm cũng không yêu Diệp Ân đủ.

Thế nhưng nóng nảy lại đến từ đâu? Chính anh rất rõ ràng, là bởi vì trong lời nói tiềm ẩn ý tứ của Diệp Ân. Người kia đã phát hiện sự thực cô không thủy chung, cần phải làm những gì, hoặc là đã làm cái gì…

Diệc Nam nhìn Diệp Ân, đầu óc bỗng nhiên trong nháy mắt phức tạp, trái tim cũng có chút rầu rĩ đau nhói.

Tay Diệp Ân quơ quơ trước mắt anh, cuối cùng nói: “Tôi có thể hiểu, đàn ông mà, đều có thói hư tật xấu này.”

Lúc cô nói lời này trong mắt tràn đầy cô đơn, khóe môi hơi cong lên tự diễu, nhìn bộ dạng đó Diệc Nam thực sự không thoải mái. Anh không nghĩ ngợi, liền giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc nhìn cô: “Diệp Ân.”

Diệp Ân trừng mắt, con ngươi trong suốt, tất cả đều vì anh mà ngưng trọng, sau đó anh nói: “Chúng ta thử một lần thế nào? Em không thử sẽ không quên được anh ta. Có thể có người thích hợp hơn với em đang chờ em ở đâu đó?”

“…” Diệp Ân nghẹn họng trân trối nhìn Diệc Nam, cuối cùng khẩn trương nuốt một chút nước bọt “Tôi, có phải còn chưa tỉnh ngủ?”

Đây là đang nằm mơ đi, Bạc Diệc Nam là người đàn ông kiêu ngạo như thế sao lại đột nhiên nói với cô điều này?

Bạc Diệc Nam không trả lời mà dùng hành động thực tế nói cho cô biết đây không phải là nằm mơ, từ tư thế này bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Diệp Ân cả kinh quên chớp mắt, chỉ hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu óc một mảnh trống không. Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi sau đêm đó, cũng chính thức tỉnh táo thừa nhận.

Hương vị trên người Bạc Diệc Nam rất dễ chịu, lại rất khác với Mạch Nha. Ngón tay anh sạch sẽ thon dài đỡ sau tai cô, mang theo ấm áp nhè nhẹ, loại cảm giác này rất xa lạ. Diệp Ân vì kinh ngạc mà hoàn toàn quên giãy giụa.

Những cánh môi cọ xát vào nhau sản sinh ra cảm giác hòa hợp, anh như đang đợi cô thích ứng, lúc này mới chậm rãi cạy mở cánh môi cô ra, đem đầu lưỡi đi vào dò xét.

***

Sau lần này, Diệp Ân dường như bắt đầu có chút né tránh Bạc Diệc Nam. Diệc Nam đã sớm phát hiện ra chỉ có điều không vạch trần cô. Dù sao vừa kết thúc một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, muốn cô lập tức tiếp nhận mình thực sự quá khó.

Diệc Nam không hề bức bách cô, vẫn giống như trước đây thường thường bên cô suốt đêm làm thí nghiệm, có cuộc tụ tập nào thì cùng nhau tham gia, trong sinh hoạt hằng ngày cũng như vậy, coi như biểu lộ đêm đó chỉ là hiểu lầm.

Thời gian lâu dài, Diệp Ân cũng bắt đầu xem lại chính mình, không thoải mái liền có vẻ làm kiêu.

Diệc Nam rất biết tạo niềm vui cho bạn gái. Mỗi lần thấy Diệp Ân đô hộ anh liền tạo cho cô những bất ngờ nho nhỏ, mà tất cả đều dựa vào sở thích của Diệp Ân. Ví dụ như anh tuyệt đối  không tặng châu báu hay hoa tươi cho Diệp Ân, cũng sẽ không tặng búp bê hay Barbie (-_-),mỗi lần anh đều mang cho cô một đống sách tham khảo khó kiếm.

Diệp Ân nhìn thấy những thứ ấy, phản ứng tuyệt đối là mừng rỡ gấp trăm lần so với nhìn thấy búp bê đồ chơi cùng kẹp tóc phấn hồng.

Cho nên nói Diệc Nam đúng là đã ảnh hưởng tới Diệp Ân, những chi tiết nhỏ đó không phải là hoàn toàn không đánh động tới cô. Ở nơi tha hương này rất tịch mịch, nhất là người mạnh mẽ độc lập như cô, nội tâm kỳ thực nhẵn nhụi lại mẫn cảm, cũng khát vọng một người đàn ông có thể hiểu được và bao dung chính mình.

Mạch Nha cho dù tốt, bọn họ cũng không cách nào hoàn toàn vì đối phương thỏa hiệp.

Quyết định cùng Bạc Diệc Nam một chỗ, thật ra cũng là ngẫu nhiên.

Lần đó Diệp Ân tham gia một kì thi vô cùng quan trọng, nhưng buổi tối hôm trước đó liền phát sốt, nóng tới bốn mươi mấy độ rất nghiêm trọng. Cô cũng không biết thế nào lại lấy điện thoại di động gọi cho Bạc Diệc Nam.

Lúc anh tới thì cô sốt tới mức đang nói mê sảng, bạn cùng phòng cùng bạn trai ra ngoài cả đêm không về. Diệc Nam lật tìm hết các tủ cũng không tìm được một hộp thuốc hạ sốt. Hơn nửa đêm, anh vòng vèo nửa thành phố mới tìm được một tiệm thuốc, còn dùng cồn bôi loạn lên người Diệp Ân theo phương pháp của anh.

Diệp Ân sinh bệnh không còn sự bén nhọn và mạnh mẽ như bình thường, trái lại ngoan ngoãn nằm trên giường, giống như bộ dáng nhỏ bé trong kí ức của anh.

Diệc Nam ngồi bên giường yên lặng nhìn cô, bàn tay xoa xoa tóc mái có chút ẩm ướt của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ân đỏ bừng liền dán lấy lòng bàn tay lành lạnh của anh. Diệc Nam chần chừ một chút, vén chăn lên kéo cô vào lòng.

Buổi tối Diệp Ân gặp rất nhiều mộng, chốc chốc mơ thấy bố nuôi mẹ, chốc chốc mơ thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của ông bà, chốc chốc lại đụng tới bác cả bác hai, bọn họ châm chọc khiêu khích nói cô là nhặt được… Cảnh trong mơ thay nhau xuất hiện, tất cả đều ầm ĩ tiếng người, sau đó lại xuất hiện hình ảnh Mạch Nha, anh cách mình rất xa, một đôi mắt lạnh như băng: “Diệp Ân, anh đã không yêu em, dựa vào cái gì anh phải đứng tại chỗ chờ em! Em nghĩ em là ai?”

Diệp Ân nhớ kỹ chính mình giống như khóc, ngồi xổm tại chỗ khóc thật lâu, thế nhưng Mạch Nha vẫn đi.

Cô vẫn chảy nước mắt kêu tên anh, anh lại vô tình không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Cuối cùng bên tai vang lên tiếng Bạc Diệc Nam, thấp thấp trầm trầm, cực kỳ chân thực, ngay cả khi anh ôm ấp hay hôn cô đều chân thực không thể nghĩ tới.

Trong thoáng chốc Diệp Ân có chút không khống chế được cảnh trong mơ. Bạc Diệc Nam đưa ngón tay thon dài bắt đầu giở trò xấu đi qua trên người cô cởi bỏ lớp áo ngủ, trực tiếp cầm lấy hai luồng mềm mại trước ngực cô.

Cô phát triển rất tốt, nhưng ngực lại không lớn, nắm tay anh vừa vặn có thể bắt cầm. Đôi mắt anh đen thui gợi cảm cực kỳ, luôn luôn trầm mặc nhìn cô.

Ngay cả lúc rút ra tiến vào cô ánh mắt đều là chuyên chú mê người.

Diệp Ân thấp giọng rên rỉ một tiếng, dưới thân truyền đến mãn trướng cùng cảm giác quá mãnh liệt, toàn thân đều tập trung vào chỗ kia, hình như cả người cũng bắt đầu phát run, gần như cao trào.

Sao có thể mộng xuân như vậy?

Diệp Ân híp mắt, thân thể theo tần suất của anh hơi giãy dụa, thế nhưng khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, giống như đang muốn bao phủ lấy cô.

Diệp Ân bất ngờ run lên, bắp đùi tuôn ra một dòng niêm dịch ẩm nóng, ngón tay gắt gao siết khuỷu tay anh, loại cảm giác này chưa từng có, hình như bị điện lưu hung hăng đánh qua, lại giống như đang phiêu trên mây.

Cô mơ màng nhìn người đàn ông phía trên. Anh dừng lại, hai tay chống bên gối cô, dưới sợi tóc đen nhánh là một tầng mồ hôi nhợt nhạt chảy xuống. Lồng ngực rắn chắc cũng phủ một tầng mồ hôi, thật là… cực kì dễ nhìn.

Cô kìm lòng không được lấy tay xoa lên lớp mồ hôi trên ngực anh, dinh dính, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Trong mắt anh có chút khiếp sợ, con ngươi lập tức cong lên, lại bắt đầu chậm rãi đi vào, thanh âm khàn khàn lại tràn ngập từ tính: “Thoải mái?”

Diệp Ân nghe giọng anh đột nhiên cảm giác được chỗ nào không đúng. Cô nỗ lực mở to mắt, đôi mắt ướt sũng to sâu thẳm nhìn anh ở đối diện.

Trên người đàn ông này, thắt lưng tuy gầy gò nhưng thực rắn chắc, phập phồng lúc mang theo lực đạo lớn, anh đỡ lấy cặp chân dài của cô ra sức vận động. Diệp Ân bỗng nhiên theo thói quen nhéo nhéo cánh tay của mình.

Diệc Nam nhíu mày dừng lại.

Diệp Ân ngây ngốc mơ hồ hỏi một câu: “Không phải tôi nằm mơ?”

Diệc Nam nhìn cô một hồi, cúi người thấp giọng trêu đùa bên tai cô một câu: “Không phải nằm mơ, chúng ta thực sự đang làm tình.”

Diệp Ân cả kinh, tim đập nhanh, lấy tay đẩy anh: “Đồ khốn, có ai như anh không? Tôi đang bị bệnh, anh, anh —— “

Mặt cô hồng sung huyết, không biết nên trách cứ anh thế nào. Trên thực tế, nhìn gương mặt này cô không nói được những lời ác độc, lúc này tất cả đều thoáng hiện ra hình ảnh những khi Diệc Nam đối tốt với cô.

Diệc Nam nắm đôi tay nhỏ bé không ngừng lộn xộn của cô, áp tới bên gối, trên mặt biểu tình nghiêm túc khác thường: “Diệp Ân, anh chỉ nói lời này một lần, anh thích em, muốn em. Tối hôm qua em kêu tên anh. Em không quyết định được, anh tới giúp em. Thử yêu anh? So với hắn ta, anh càng thích hợp hơn.”

Diệp Ân luống cuống nhìn anh, Diệc Nam còn đang trong thân thể cô, lòng bàn tay đặt ở đỉnh ôn nhu mà đưa đẩy qua lại, đem cô lãm chặt hơn: “Diệp Ân, em vừa cao trào, cũng có cảm giác với anh đúng không?”

Diệp Ân bị anh đụng phải đầu óc mông lung, cánh tay chăm chú quàng ở cần cổ anh. Bạc Diệc Nam so với Thiệu Y Hàm muốn thành thục, có lẽ… thật là không tệ? Hơn nữa anh nói đúng, cô đối với anh, không phải là hoàn toàn không có cảm giác.

Diệp Ân vịn chắc vào thân thể anh, chân dài quấn lấy anh rất chặt.

Diệc Nam cảm nhận được ý đón hùa theo cô, anh càng thêm dùng sức đâm sâu, tiến vào chỗ sâu nhất của cô.

Anh kỳ thực không nói cho cô biết, tối hôm qua cô kêu tối đa vẫn là tên của người kia. Thế nhưng không sao, cô đã dừng lại, như vậy anh giúp cô bước ra bước đầu tiên không phải là không thể.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.