Tứ xưa đến nay, cảm giác khi chinh phục một điều gì đó luôn luôn không bị ràng buộc, không ép uổng. 
Đối với Tiết Ngũ mà nói, Lưu Đình Vân chính là người duy nhất anh muốn có được, lại không có được. 
không chiếm được, luôn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng lại. 
Như ăn cá, nếu vướng phải xương, không nhìn thấy, sờkhông được, nhưng không thể nào bỏ lơ được. Thỉnh thoảng lại đâm một lần, rướn đau nhẹ dây thần kinh. 
Nếu không nhổ bỏ, cứ đau rướn âm ỉ, rồi có ngày đau chết sống do viêm nhiễm. 
“Ở nước ngoài một thời gian không còn như trước kia nữa.” – Tiết Ngũ dựa vào cửa xe, cả người áp về phía Lưu Đình Vân vài phân, cười nghiền ngẫm, nói tiếp. 
“Cả gương mặt đều non mịn mơn mởn hơn xưa.” 
Lưu Đình Vân lạnh mặt – “Người đàn ông đó, có phải anhbắt tới không?” 
Tiết Ngũ liếc cô một cái – “Chẳng lẽ em nghĩ loại lừa cả người già như hắn ta còn lương tâm sao?” 
Lưu Đình Vân không đếm xỉa tới lời trào phúng của anh – “Làm sao anh biết chuyện của gia đình tôi?” 
Vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, chợt cô nghĩ đến điều gì – “Mười mấy vạn đó là của anh?” 
Tiết Ngũ phun một làn khói về phía cô – “Có thể là của nhà em.” 
Lưu Đình Vân vừa định nói tiếp, từ cánh cửa nhà phía bên trái xuất hiện một bác gái – “Đình Vân à, con mang bạn trai về rồi!” 
Giọng bà rất lớn, mọi tiếng cất lên cả xóm đều nghe thấy, mấy nhà xung quanh tò mò ra nhìn xem. 
“Xe xịn quá.” 
“Phía trước xe là con trâu phải không? Là ký hiệu xe? Tôi chưa thấy qua bao giờ.” 
Có người hiểu biết nói – “Là Lamborghini.” 
Người nọ còn chi tiết nói luôn giá xe, càng làm cho mọi người xôn xao. 
Ánh mắt mọi người nghiêng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233884/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.