Cả nhà Trương Tiểu Huy ở đến mùng ba, ăn mừng sinh nhật Đường Y Y. 
Từ bốn tuổi trở đi đến năm ba mươi tuổi, đối với Đường Y Y sinh nhật chỉ là một khái niệm để tính tuổi tác, đây là lần đầu tiên trong ngày sinh nhật của mình cô nghe người khác hát chúc mừng mình. 
Cảm giác này không dùng từ nào có thể diễn tả được. 
Trong ánh nến lung linh, hốc mắt Đường Y Y hơi ứa nước mắt, cô khẽ rũ đầu xuống, giơ tay lên chùi nước mắt. 
Trên mặt cô lại là nụ cười tươi, Lý Tiểu Ngôn vỗ tay không ngừng, giọng trẻ con non nớt cất giọng hát, một lần rồi lại tiếp tục một lần. 
Trương Tiểu Huy và Diệp Thời phối hợp cùng tiết tấu của con trai, ngay cả đôi môi mỏng của Tần Chính cũng bất giác nhếch lên thành hình nốt nhạc. 
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ…” Quý Tiểu Ngôn kêu lên – “Ước nguyện đi!” 
“Mợ, nhất định phải ước nguyện.” 
Đường Y Y cười nói – “Được.” 
Trong tiếng nói non nớt như một người trưởng thành bé xíu của Quý Tiểu Ngôn, cô nhấm mắt lại. 
Khóe môi Tần Chính khe nhếch lên, ánh mắt anh rơi trên sườn mặt Đường Y Y, tuông ra vài tia nhìn ôn nhu. 
Anh chưa bao giờ được thấy qua hơi thở ấm áp xuất hiện trên người cô. 
Đường Y Y mở mắt ra, cô để sát mặt vào một chút, thổi tắt nến. 
“Mợ, không thể nói điều ước nguyện ra, mẹ nói vậy.” – Quý Tiểu Ngon ngở mạnh nói – “Mẹ nói để nguyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233869/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.