“Thoải mái không?” 
Nghe được tiếng nói vọng đến từ phía sau lưng, Đường Y Y giật mình, ngoái nhìn lại theo bản năng không kịp chuẩn bị, thấy người đang bước đến thì răng nanh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. 
Sắc mặt cô thay đổi theo tiếng bước chân người đó đến gần, bên trong đầu lóe qua rất nhiều suy nghĩ, vụt qua chớp nhoáng không kịp lưu lại trong não. 
Cô dứt khoát im lặng xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. 
Cơ thể lung la lung lây, Lưu Đình Vân mở lớn miệng hét lên, không hay biết chuyện đang xảy ra một chút nào – “Sao? Sao không hét tiếp?” 
Đường Y Y vịn lấy vai Đình Vân, rỉ tai nói nhỏ với cô. 
Lúc này thần trí của Lưu Đình Vân đã không còn rõ ràng – “Ai?” 
“ha ha ha ha ha cậu nói chính là cái tên đó hả?” 
Khóe mắt Đường Y Y giật giật rất nhỏ. 
Eo cô bị một bàn tay ôm lấy từ phía sau, hơi thở ấm áp phất qua, từ trên hướng xuống, vành tai cô bị liếm một cái. 
“Tôi không biết là em nhớ tôi nhiều như vậy.” 
Cách vật liệu may mặc bằng vải cotton thuần chất, Tần Chính vuốt nhẹ Đường Y Y, ẩn trong giọng nói rất nhẹ có vài phần tức giận. 
“Uống rượu say rồi mà ba câu cũng không quên nhắc tới tôi.” 
Đường Y Y đè bàn tay được voi đòi tiên của anh xuống, Tần Chính thoải mái bỏ qua chướng ngại, tiếp tục động tác chưa xong, không hề có ý thu tay lại. 
Dưới ánh trăng sáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233858/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.