Ánh sáng không tốt, điện thoại của cô cũng là loại bình thường nên khi chụp xong chỉ thấy được một vật thể hình tròn đen thùi lùi.
Chụp thêm mấy tấm, mèo ta còn ra vẻ “Anh đây chỉ im lặng thôi cũng đùa bỡn được cô”
Cất di động vào túi đầy tiếc nuối, khóe mắt Lưu Đính Vân liếc qua Đường Y Y.
Đường Y Y đang nhắm mắt dưỡng thần, tóc đen mun, mặt trắng tái, môi không một chút sắc hồng, nếu không phải dưới xương quai xanh xinh đẹp ngực cô đang phập phòng sẽ cho người khác cảm giác không còn sinh khí
Lưu Đình Vân nhíu mày, có đôi khi cô có cảm giác mình không nhìn thấu Đường Y Y, cô ấy hết sức thần bí, nhưng không nói được là thần bí ở điểm nào.
Bầu không khí bên trong xe có chút khó chịu, chỉ có tiếng nói ngọt ngào phát ra từ bản chỉ dẫn nhắc nhở phía trước có bao nhiêu ngõ quẹo trái, quẹo phải.
Cần gạt nước đong đưa qua lại, Lục Khải Chi cầm một cái khăn lông màu xanh lau kính, mở radio.
Một tình ca tiếng Anh dịu dàng được phát ra.
Một người đàn ông hát, giọng hát khàn khàn, thong thả, như là đang tâm tình tự truyện của anh ta với thính giả.
Khi xưa anh quen một người con gái, qua một đoạn thời gian, một phần tình yêu, một lời hứa nẹn.
Mười ngón tay đan xen, mãi mãi bên nhau.
“Meo meo ~”
Một tiếng kêu mềm mại của Phú Quý lẫn vào ca từ, làm cho bầu không khí ngột ngạt bị rách một ra khe hở nhỏ.
Mắt Đường Y Y mở ra, sờ sờ lưng Phú Quý – “Sao vậy?”
Phú Quý thoải mái hé mắt ra, sau đó quay qua phía mèo đen tiếp tục kêu, một đôi mắt tròn xoe nhìn qua, giống như đang muốn làm quen với mèo đen, muốn được vuốt ve.
Đường Y Y cố nén cười, cô hỏi Lục Khải Chi – “Mèo của anh là con gái hay con trai?”
Khóe mắt Lục Khải Chi lướt qua kính chiếu hậu, từ con mèo trắng lướt đến gương mặt Đường Y Y, cái liếc mắt kia thâm sâu khó lường, như có như không.
“Con gái.”
Đường Y Y kinh ngạc liếc mắt qua, đúng lúc mèo đen cũng xoay qua nhìn cô.
Thình lình chạm vào đồng tử màu vàng kim như hai đốm lửa, khóe môi Đường Y Y không tự giác cong cong lên.
Từ lúc lên xe, đầu Phú Quý chưa từng xoay lại, vẫn nhìn qua mèo đen.
“Tên nó là gì?”
“Tiểu Bạch.” Lục Khải Chi thuận miệng nói tiếp – “Nó sợ người lạ, gặp thêm mấy lần là quen thuộc dần, sẽ tốt hơn nhiều.”
Điều này là dĩ nhiên.
Dù là người hay mèo gặp gỡ nhiều lần sẽ trở nên thân thuộc, khoảng cách sẽ gần lại.
Đi được một đoạn đường, ba người vừa cười vừa nói, câu chuyện xoay quanh hai con mèo, ngược lại không có cảm giác xa lạ như lúc ở bệnh viện.
Khi đến cư xá, trời còn đang mưa.
Đường Y Y nói với Phú Quý đang nằm sắp không động đậy – “Đi thôi Phú Quý.”
Đường Y Y mang theo một chậu cảnh bỏ lên bàn, quả là không hợp với thiết kế căn phòng.
Cô ngồi vào ghế dựa, không có một động thái nào khác.
Cho đến khi cảm giác được hô hấp không thông một cách mãnh liệt, cô mới hoàn hồn, khó chịu lấy thuốc cảm ra uống, bưng ly ra ngoài lấy nước.
Đường Y Y vừa uống hai hớp, Thạch Tiến liền bước lại, trong miệng nói ra một câu – “Tổng Tài cũng bị cảm.”
Người trong cuộc không chịu uống thuốc, cho anh thêm vài lá gan, anh cũng không dám đi khuyên, chỉ trông cậy vào cô gái trước mặt.
Đường Y Y nói – “Thuốc cảm và nước uống ở đó.”
Cơ thịt trên mặt Thạch Tiến run run – “Đây là việc của cô, cô pha thuốc rồi mang vào đi.”
Mặt Đường Y Y cũng giật giật
Lúc cô bước vào văn phòng, vài người quản lý cấp cao trùng hợp bước ra, Hách Tình ở lại, chạm mặt nhau.
Trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, cô gái này lúc trước đều chờ nước ấm vừa phải mới đưa cho anh, bây giờ căn bản là không quan tâm anh sống chết ra sao.
Tần Chính nhắm mắt lại – “Cút ra ngoài.”
Đường Y Y bước đi đầu cũng không ngoảnh lại một lần.
Ầm! tiếng ghế đẩy ra, Tần Chính xoải bước tới gần, bóp chặt Đường Y Y, răng cắn lỗ tai cô.
Anh đột ngột xoay người cô lại ấn lên tường, đè ót cô, hành động mang theo sự trừng phạt vặn vẹo. Từ môi đến đầu lưỡi anh đều nóng hổi.
Mặt bị áp trên tường đến đau, lạnh buốt, lỗ tai giống như là bị xe rách, toàn thân Đường Y Y run rẩy, cô dùng hết sức bình sinh đập đầu về phía sau, cằm Tần Chính bị đau, một cái tiếp một cái, anh hơi dừng lại, cô gái trước ngực liền chạy mất.
Trước khi tan sở, Đường Y Y nhận được một cuộc điện thoại nội bộ, cô vỗ vỗ mặt, đứng dậy bước qua tiếp điện thoại.
Tần Chính quăng một văn kiện lên bàn – “Ngày mai chúng ta gặp một đối tác bên Pháp, cô đi theo tôi, nhớ thay đổi trang phục loạn thất bát táo trên người.”
Anh ra lệnh – “Tám giờ sáng chờ tôi ở phía dưới cư xá.”
Đường Y Y kẽ nhếch môi, người ngồi trên ghế đã rời đi không cho cô một cơ hội nói chuyện.
Trang phục loạn thất bát táo! Đường Y Y cuối đầu nhìn một chút, hôm nay cô mặt váy áo liền thân, màu đen.
“Ngoài mặt giả vờ băng thanh ngọc khiết, không biết đã ngủ cùng bao nhiêu người.”
“Thiệt hay giả, Vi Vi, cậu nói mau đi!”
“Đường Y Y cùng Ngô Hưng chắc chắn đã lên giường.”Hoàng Vi vừa đi vừa nói – “Cô ấy rất nhiều lần ở trong phòng làm việc của Ngô Hưng thật là lâu, hai người ở bên trong làm gì không phải rõ rành rành ra sao?”
Có người khiếp sợ, khinh bỉ, có người lộ ra vẻ mặt chán ghét, cũng có người không tin được.
“Nếu cô ta không nói như vậy thì làm sao có thể giả bộ.”Từ trong mũi Hoàng Vi phát ra âm thanh khinh thường – “Cô ta thật sự nên tè một bãi rồi nhìn lại bộ mặt mình trong đó.”
Mọi người cười ha ha.
“Còn có Địa Trung Hải ở phòng thị trường, anh ta cùng Đường Y Y…”
“Mọi người nói xem nếu Tổng tài biết cô ta bẩn thỉu như vậy có hay không ghê tởm tới mức buồn nôn…”
Hoàng Vi cùng các cô gái khác đi rồi, có hai người từ trong khúc quanh bước ra.
Người phía trước trên mặt tâm tình không ổn định, người phía sau thì toát mồ hôi lạnh, khiếp sợ kinh hoàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]