Cửa phòng phịch một tiếng mở ra, vì dùng sức quá mạnh, đem vách tường đụng chạm vang dội, bụi bặm rào rào rơi xuống. 
Thân hình của Tần Chính cứng đờ ở cửa, đi chân không, đầu óc bế tắc, thật lâu sau, anh mới hỏi ra một câu đầy đủ, hơi thở phát ra nồng nặc mùi thuốc lá, còn có răng môi chạm vào một mùi tanh. 
“Ông nói, bên phía cảnh sát vừa vớt lên một tử thi, là Đường Y Y, cho nên? Cô ấy đã chết?” 
Quản gia nhìn quầng thâm xanh tím dưới mí mắt của anh, nghẹn ngào lên tiếng - “Đúng vậy Tiên Sinh...” 
Mu bàn tay nổi lên gân xanh, Tần Chính ngửa đầu ra sau, hai tròng mắt tràn ngập tơ máu khép lại, lại mở ra, sải bước xuống lầu. 
Quản gia rũ mắt sững sờ - “Tiên Sinh, ngài vẫn chưa mang...” 
Tất – lời còn chưa kịp thốt ra, người phía trước đã xuống lầu, sắp chạy qua phòng khách. 
Quản gia lau đi ánh lệ trong mắt, thở một hơi thật dài. 
Một tiếng ầm nổ vang, tiếng sấm ầm đùng, giông bão sắp tới, nhánh cây điên cuồng đung đưa, cây như muốn bật cả gốc rễ. 
Bên ngoài mờ mịt một mảnh, lá khô cuốn rậm rạp chằng chịt bụi bặm bay đầy trời, giống như một hồi hợp tấu hòa âm, quấy phá tâm thần khó mà tập trung. 
Mười lắm phút đồng hồ sau, bên ngoài phòng xác. 
Nhận được thông báo chạy đến, Tiết Ngũ đứng bên trong vòng vây hộ vệ, lông mày nhíu chặt. 
Một bên là bác sĩ pháp y ưu tú của trung tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233815/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.