Bạc Tranh vừa vào cửa, liền thấy Phương Tiểu Thư từ trong bếp đi ra xem xét, hai mắt hắn nheo lại, ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạc Tể Xuyên, nhanh chóng lui về đường cũ, đứng trên bậc thang trầm mặc một hồi lâu, mới bình thản mở miệng.
"Mày nghĩ tốt lắm?" Bạc Tranh nặng nề hỏi.
Bạc Tể Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."
"Cũng đúng, ta hỏi cũng là hỏi không, mày đều đã muốn làm như vậy." Bạc Tranh tự giễu cười, rũ mắt nhìn hộ khẩu trong tay Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, mỉm cười: "Cho dù hiện tại không làm như vậy, sớm muộn gì cũng muốn như vậy, dù sao quan hệ cũng không lớn, tương lai người muốn kế thừa nhà họ Bạc cũng không phải ta." Hắn nâng tay thôi thôi kính mắt, sắc mặt không có nhiều biểu tình, "Ông còn có Yến Thần."Thanh âm của hắn khi nói chuyện rất nhẹ, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, nhưng ở sâu trong đáy mắt cũng là cực kì hờ hững.
Bạc Tranh nhìn hắn thật lâu thật lâu không nói chuyện, hai người giằng co đến khi cơm chiều mà Phương Tiểu Thư làm tốt đều nguội, Bạc Tranh mới hơi hơi vuốt cằm, xoay người rời đi, không có nói thêm nữa một câu.
Chính là, khi hắn xoay người rời đi, biểu tình trên mặt hắn làm như tại nhớ lại cái gì, cũng hoặc là ở phía sau hối hận cái gì.
Bạc Tể Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng trầm ổn mặc tây trang giày da của Bạc Tranh sải bước đi r axe Audi, một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-duc/2246901/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.