Nghe anh nói như vậy, Phương Tiểu Thư rõ ràng đá giày tuyết trên chân rơi xuống, hai chân tinh tế bị tất chân đen bao bọc trực tiếp hướng về phía trong hai chân của anh ở dưới gầm bàn, Bạc Tể Xuyên vốn là ngồi thẳng hai chân, tư thế ngồi cực kỳ rụt rè đoan chính, bị cô đỉnh đầu như vậy liền theo bản năng mở chân ra, chờ lúc anh phản ứng lại cô muốn làm gì mũi chân của cô đã muốn để ở vị trí giữa hai chân anh.
Bạc Tể Xuyên chỉ cảm thấy một cảm giác tăng vọt theo lòng bàn chân xỏ xuyên qua đến đỉnh, lại toàn bộ tập trung đến bụng, thế nhưng chỉ bị cô chạm vào nhẹ như vậy liền có phản ứng, rước lấy một trận tiếng cười dễ nghe của Phương Tiểu Thư.
"Hình dáng này của ta có phải gọi là làm bậy hay không?" Cô cười nói, "Vậy anh chẳng phân biệt được trường hợp có cảm giác như vậy nên gọi là gì?"
Sắc mặt Bạc Tể Xuyên bụi bại lấy tay chải tóc nhìn sang chỗ khác, nói sang chuyện khác: "Đừng náo loạn. Em không muốn biết chuyện của Cao Diệc Vĩ sao?"
Khóe miệng Phương Tiểu Thư vẫn tươi cười như trước, tuy anh tự tay muốn bỏ chân của cô ra, nhưng cô vẫn kiên trì để ở đằng kia, còn bắt đầu không biết liêm sỉ cọ đến cọ đi, thẳng làm cho người đàn ông bình thường cấm dục điệu thấp mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng, sắc mặt cực kỳ thẹn thùng.
Phương Tiểu Thư gật đầu: "Anh nói đi."
Lông mày Bạc Tể Xuyên nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-duc/2246871/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.