Khi hai bạn nhỏ Bạc Dực cùng Bạc Du được một tuổi, cũng đã rất có phong thái của cha mẹ bọn họ rồi; tới lúc tròn hai tuổi, cũng lây dính mấy phần phong thái của cả ông nội bọn họ; khi tròn ba tuổi, cũng không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung hai vị tổ tông này nữa.
Kỳ thực tâm lý phiền muộn này phần lớn phát ra từ mẹ của bọn họ Phương Tiểu Thư.
Khi còn bé Bạc Dực cùng Bạc Du đáng ghét bị ba của bọn họ ôm bao nhiêu, vậy lúc trưởng thành thì thích được ba ba của bọn họ ôm đến bao nhiêu. Bởi vì có người nói trên người ba ba của bọn họ có mùi rất dễ ngửi, hơn nữa ba ba của bọn họ rất đẹp trai.
Phương Tiểu Thư bưng đồ ăn từ phòng bếp đi tới, nhăn mi đặt đồ ăn tới trên bàn, liếc nhìn Bạc Du ngồi ở trong lòng Bạc Tể Xuyên, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạc Dực ôm chân dài của Bạc Tể Xuyên chơi xếp gỗ, không nhịn được bật ra một tiếng cười trào phúng, xoay người tiếp tục bưng thức ăn.
Tất cả đồ ăn đều được bày lên, Phương Tiểu Thư ngồi vào bàn ăn đối diện "xa xa nhìn nhau" cùng Bạc Tể Xuyên, mà con gái của cô nhưng có thể hưởng thụ quang vinh được Bạc Tể Xuyên ôm ăn.
Hai tay Phương Tiểu Thư nắm chiếc đũa nhìn chằm chằm ba người một lớn hai nhỏ, một lúc vành mắt lại đỏ, Bạc Tể Xuyên thực sự không có cách nào quên đường nhìn cực nóng kia, bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện với cô, vốn định nói với cô mấy câu, hãy nhìn thấy bộ dáng nước mắt lã chã của cô, cũng không nói ra được câu gì.
Phương Tiểu Thư chỉ biết chiêu này dùng được, vì vậy tiếp tục ủy khuất nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em không sao đâu." cô cúi đầu, giả vờ hấp mũi, cầm lấy bát cơm xúc miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa hấp mũi, dáng dấp chọc người trìu mến đó, quả thực có thể đi làm diễn viên rồi.
Bạc Tể Xuyên xem tại trong mắt, mặc dù biết là cô giả vờ cũng không có biện pháp không đau lòng, anh đang muốn đặt con gái ngồi trên ghế bên cạnh, nhưng Bạc Du gắt gao ôm cổ anh, anh vừa muốn đưa cô bé qua bên kia cô bé lại gào khóc, Phương Tiểu Thư giương mắt nhìn cô con gái đang mệt nhọc diễn quá một chút, tại góc Bạc Tể Xuyên không nhìn thấy lộ ra một nụ cười nhạt.
Bạc Tể Xuyên có chút phiền táo xoa xoa thái dương, quay đầu đi nói với Bạc Dực đến giờ ăn cơm tự động buông chân anh ngoan ngoãn ăn cơm: "Đến, mang em gái của con đi ăn cơm đi."
"Vâng." Bạc Dực nghe lời từ trên ghế trượt chân xuống tới, chân ngắn chạy chậm đến chỗ Bạc Du, mở ra hai tay ngây thơ nhìn Bạc Du nói, "Em gái xuống tới, anh mang em đi ăn cơm."
Bạc Du lạnh lùng hừ một tiếng, chôn đầu ở hõm vai của Bạc Tể Xuyên đặc biệt tùy hứng nói: "không ăn!"
"......" Bạc Dực tủi thân nhìn về phía Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên chết lặng nhìn thẳng vào hai đứa bé, đang muốn nói cái gì, Phương Tiểu Thư một mực ngồi xem diễn ở bên kia liền mở miệng rồi.
Chỉ nghe Phương Tiểu Thư dịu dàng nói với Bạc Dực: "Tiểu Dực ngoan, đến chỗ mẹ đi." cô buông đũa vẫy tay với Bạc Dực, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dáng tươi cười dịu dàng như nước, Bạc Tể Xuyên thấy có điểm động lòng, một cỗ xung động tràn lên chỗ bụng, khiến cho tư thế ôm con gái của anh không khỏi có chút xấu hổ. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Phương Tiểu Thư mịt mờ nở nụ cười một chút, ôm lấy con trai đang chạy tới bên người mình, ôm eo nhỏ mềm mại của con trai vô cùng hiền từ xúc cơm, Bạc Dực ăn bữa cơm tình yêu của mẹ, lại được đối đãi dịu dàng như thế, quả thực đều hạnh phúc đến sắp bay lên rồi.
"Thích ma ma! yêu ma ma!" Bạc Dực không kìm lòng được thơm một chút lên khuôn mặt trắng nõn của Phương Tiểu Thư, tiếng vang kia quả thực làm cho Bạc Tể Xuyên ước ao đố kị hận.
Bạc Tể Xuyên hơi cắn răng trừng mắt nhìn Bạc Dực, lại nhìn về phía Phương Tiểu Thư, ánh mắt cực kỳ đáng thương, mang theo một tia chờ mong.
Phương Tiểu Thư làm bộ không phát hiện tiếp tục hầu hạ con trai của mình, nghe câu tuyên ngôn giòn tan của con trai quả thực trái tim đều hòa tan rồi, xoa tóc ngắn mềm mại rối loạn của con trai liền dịu dàng nói: "Đêm nay mẹ cùng ngủ ngon với tiểu Dực được không?"
"Tốt ạ!"
"không được!"
Hai người đàn ông duy nhất trong nhà cùng mở miệng, người tán thành tự nhiên là Bạc Dực đang vô cùng vui vẻ, tiếng không tán thành khẳng định là Bạc Tể Xuyên không thể nghi ngờ.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, hai người con trai cùng tính cách của bọn họ biểu hiện ra ngoài khi còn bé vừa vặn tương phản. Lúc còn rất nhỏ Bạc Dực thích nghịch ngợm nhất, hay khóc, Bạc Du lại rất ngoan, chưa bao giờ cần người khác quan tâm, thời gian kia Phương Tiểu Thư rất yêu chiều cô bé rồi.
Nhưng từ lúc càng lớn, sự phúc hắc của Bạc Du cũng chậm rãi thể hiện đi ra rồi, đối với ba ba vừa đẹp trai lại thơm tho của mình, Bạc Du quả thực là một giây đồng hồ cũng không nguyện ý rời xa, chỉ cần Bạc Tể Xuyên vừa về cô bé liền như bóng với hình với anh, khiến cho Phương Tiểu Thư chưa từng có cơ hội tới gần anh.
So với Bạc Du Bạc Dực lại nghe lời hơn, chưa bao giờ cãi lại, ba mẹ nói cái gì là cái gì, Bạc Du bắt nạt cậu cũng không mách bố mẹ, một bộ dáng "Anh là anh trai muốn nhường cho em gái", làm mất đi chưa từng được lọt vào mắt xanh của em gái.
Phương Tiểu Thư âm hiểm liếc mắt nhìn con gái của mình, nhìn sự bá đạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn không sai biệt lắm với mình, không nhịn được ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hừ, quỷ linh tinh, trò con đang đùa nhiều năm trước mẹ đã dùng qua trên người cha con, sẽ không biết đổi chiêu mới sao?
Nói lên cái này, Bạc Dực nhưng thật ra vô cùng giống Bạc Tể Xuyên, như Bạc Tranh nói, Bạc Dực quả thực lớn lên giống hệt như Bạc Tể Xuyên khi còn bé, ông lấy ra ảnh chụp của Bạc Tể Xuyên khi còn bé, đứa bé trên ảnh chụp cũ được bảo tồn rất tốt đó quả thật giống hệt như Bạc Dực.
Phương Tiểu Thư không tự chủ được ngưng mắt nhìn khuôn mặt của con trai mình, hơi có chút cảm giác đang ôm bản thu nhỏ của Bạc Tể Xuyên.
"Mẹ?" Bạc Dực vô tội trừng lớn con mắt ngập nước, không giải thích được nhìn cô.
...... Càng giống rồi.
"Khụ." Phương Tiểu Thư xấu hổ ho khan một tiếng, thu lại sự huyễn tưởng không thuần khiết đó, sờ sờ gương mặt của Bạc Dực nhẹ giọng hỏi, "Ăn no rồi sao?"
Bạc Dực gật đầu: "Vâng."
Phương Tiểu Thư ôm Bạc Dực đứng lên, lấy khăn tay thay cậu xoa xoa cằm, nhu hòa nói: "Mẹ giúp con tắm nhé."
Chàng trai nhỏ vừa nghe ngày hôm nay chính là mẹ giúp cậu tắm lập tức mặt đỏ rồi, tựa ở trên bộ ngực mền mại của Phương Tiểu Thư giãy dụa, xấu hổ nói: "không...... Đừng...... mẹ, con sẽ tự...... không phải ba ba cũng được." Cậu cẩn thận ngắm liếc mắt nhìn Bạc Tể Xuyên cả người tràn ra khí tức chớ đến gần, bị dọa đến lui vào trong lòng Phương Tiểu Thư, "...... chính mẹ đi."
Phương Tiểu Thư hận không thể chống nạnh cười to ba tiếng, nhưng cô không thể để kế hoạch bị thất bại chỉ vì một điểm này. Vì vậy cô vô cùng ẩn nhẫn buông xuống phía dưới, dùng sức mạnh nói bằng giọng nói run và khàn khàn vì cố nén cười: "Em đi giúp tiểu Dực tắm, anh nhớ kỹ thu thập phòng bếp."
Cô nói xong ngay lập tức ôm con trai xoay người đi lên phòng tắm trên tầng hai rồi, Bạc Tể Xuyên ngồi ở trên ghế ôm Bạc Du như trước không chịu buông tay, thẳng đến cũng không nhìn thấy bóng lưng của Phương Tiểu Thư nữa mới kéo Bạc Du từ trên người mình xuống dưới, mặt không có biểu tình nhìn cô bé.
Bạc Du cùng Bạc Tể Xuyên nhìn nhau một phút đồng hồ, chột dạ dời đường nhìn, nói bằng giọng nói mềm mại lấy lòng anh: "Ba ba thật đẹp trai, ba ba xúc cơm cho con ăn đi!"
Bạc Tể Xuyên cười lạnh một tiếng: "Ba ba rất đẹp trai sao? Ngày mai con sẽ phát hiện ba ba trở nên càng đẹp trai."
"Vì sao?" Bạc Du hoang mang hỏi.
Bạc Tể Xuyên xúc canh đưa tới bên miệng cô bé, tối nghĩa nói: "Bởi vì mẹ con."
"......" Bạc Du cái hiểu cái không ăn cơm, không có nói cái gì nữa.
Buổi tối, sau khi dỗ được hai đứa con đi ngủ, Bạc Tể Xuyên cuối cùng cũng có thể thoát thân về tới phòng ngủ của anh cùng Phương Tiểu Thư.
Trong phòng ngủ, Phương Tiểu Thư chỉ ăn mặc một cái áo ngủ bằng ren mỏng màu đen ngồi ở trước máy vi tính chơi trò chơi, cô nhíu mày thật chặt thần sắc khẩn trương, đeo tai nghe nói một ít câu nói anh hoàn toàn nghe không hiểu.
Bạc Tể Xuyên hiếu kỳ đi tới phía sau cô, nhìn chằm chằm hình ảnh hơi quen thuộc trên màn hình vi tính, không khỏi thật sâu nhăn mày.
Buổi tối mấy ngày nay anh vội vàng ứng phó con gái, sau khi Phương Tiểu Thư bị anh vô ý thức vắng vẻ liền bắt đầu chơi trò chơi online, cũng không biết là có phải cố ý làm anh tức giận hay không, mỗi lần cô chơi trò chơi đều mở giọng nói, từ nói chuyện chơi đến cùng các thành viên khác đánh quái vật, nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp chỉ huy người khác.
Nghe trong tai nghe như có như không truyền đến giọng nói của người đàn ông khác, lại nhìn ý cười trên khuôn mặt của vợ mình, Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Đây là trò chơi gì?."
Tâm tư của Phương Tiểu Thư sao có thể là ở trên trò chơi? cô đặt bẫy nhiều ngày như vậy chính là vì tương tai một lần tiêu diệt tai họa ngầm này, bây giờ cơ hội tới rồi, tự nhiên không có khả năng buông tha. Vì vậy cô rất tự giác trả lời vấn đề của anh.
"Đại Vũ trị thủ. Có thể chơi bản phụ vô hạn, mới ra đấy." Phương Tiểu Thư che microphone của tai nghe quay đầu lại cười với anh nói, " Được rồi, nói lên cái này, mấy ngày hôm trước trên weibo em thấy một cái tin tức như vậy, nói là người đàn ông cung xử nữ tại thời gian làm tình phổ biến dạo đầu quá dài, thật giống như Đại Vũ trị thủy, ba lần đi quá cửa nhà mà không vào, ha ha ha ha ha ha ha!"
Phương Tiểu Thư cười đến rất hài lòng, hình như chưa phát hiện khuôn mặt đang đen dần của Bạc Tể Xuyên, cô cười cười liền vô ý thức buông lỏng ra tay đang che microphone, Vì vậy những người khác đang nói chuyện bên kia nghe tiếng cười dễ nghe của cô, cũng hiếu kỳ hỏi cô cười cái gì, trong đó đại bộ phận đều là nam tính, khiến cho tâm tình đang nôn nóng của Bạc Tể Xuyên càng xấu. Vì vậy anh trực tiếp nhổ nguồn điện của máy vi tính rồi.
"Phương Tiểu Thư, anh biết em là cố ý, nhưng không có biện pháp không rơi vào bẫy của em." Bạc Tể Xuyên bất đắc dĩ thở dài, cởi ra khuy áo sơmi, ôm lấy cô từ trên ghế ném tới trên giường, ngay sau đó nằm lên người cô, nhìn con mắt đang đắc ý của cô nói, "Sau đó anh sẽ không tiếp tục nhẹ dạ với con nữa, em dạy dỗ tiểu Dực rất khá, là anh qua cưng chiều tiểu Du rồi."
Phương Tiểu Thư nhẹ tay vỗ về tóc mái anh, vô cùng hiểu ý nói: "không quan hệ, đó là con gái em, anh thương con bé em vui vẻ còn không kịp."
"...... Còn nói dối." Bạc Tể Xuyên rầu rĩ lầm bầm một câu, liền cúi đầu dùng răng cắn đai đeo ở áo ngủ của Phương Tiểu Thư cởi sạch quần áo cô, lại ngẩng đầu thì trong mắt hoa đào xinh đẹp rõ ràng bị bám lên dục vọng, "Tiểu Thư, đã lâu chúng ta không có làm rồi, chúng ta không cãi nhau nữa được không, nắm chặt thời gian......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]