Ánh đèn mờ ảo xung quanh cứ thế làm hoa mắt người đàn ông cố đắm mình trong chất cồn làm cho đầu óc mất tỉnh táo. Chẳng biết đâu là thật đâu là giả, kể cả cô gái ngồi kế bên.
Tư Hạ quay sang nhìn anh:
- Về được chưa?
- Cô nói chuyện được? Đúng là say có thể tưởng tượng ra nhiều thứ.
Anh cười trong vô thức, tiếp tục rót rượu và uống.
- Cô biết hôm nay tôi gặp chuyện gì không? Người nuôi tôi là người giết chết cả gia đình tôi. Tôi nên làm gì bây giờ? Suốt bao năm qua tôi đã đi phục tùng cho kẻ như vậy.
Cô dường như cảm nhận được sự đau khổ trong từng lời nói của anh, mặc dù chưa rõ chuyện gì nhưng có thể thấy người này đã phải sống mệt mỏi như thế nào.
- Ngày mai anh tỉnh táo rồi giải quyết, mau về thôi. Anh say quá rồi.
Chí Thần bất chợt nắm tay cô ghì lại:
- Tư Hạ, tôi nhớ em.
Tự dưng hai khoé mắt cô cay cay, cách anh làm hay đối xử với cô đều có vẻ không đúng. Sau từng ấy thời gian xuất hiện rồi biến mất, bây giờ anh lại nói nhớ cô, thật nực cười. Rốt cuộc anh muốn dày vò tình cảm của cô ra sao mới chịu đây.
Tư Hạ dìu anh ra xe, Tiểu Kiệt đã chờ sẵn ở bên ngoài. Trên con đường ngập tràn hoa xuân, nỗi suy tư dài đến vô tận. Cô nhẹ nhàng quay sang nhìn người đàn ông đang say, cô rõ ràng không chấp nhận anh vậy mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chap-nhan-yeu-anh/3001187/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.