Trước mắt Tư Hạ trở nên mông lung, liệu những điều Từ Sâm nói có phải là sự thật. Trái cô bỗng thắt lại, cảm giác lo lắng không ngừng. Nếu không phải tự mình chứng kiến thì cô sẽ không tin điều đó.
- Tư Hạ, em tỉnh táo đi, một người như hắn có xứng đáng để em phải như vậy không?
- Anh thôi đi! Tôi không muốn nói với anh nữa, còn bệnh nhân khác đang chờ. Mời anh về cho.
- Phải làm sao em mới tin lời anh.
- Tôi sẽ kêu bảo vệ bên ngoài vào đấy.
- Được rồi, em hãy tự mình kiểm chứng đi.
Tư Hạ hoàn toàn mất tập trung vào công việc của mình, đầu óc cô chỉ toàn những suy nghĩ về anh.
- Bác sĩ, bác sĩ cô có nghe tôi nói không? Hình như sắc mặt cô ko tốt lắm?
- Con xin lỗi bác, con sẽ kêu người vào khám cho bác ạ!
Tư Hạ vội vàng đi ra ngoài, cô chạy đến dặn dò kỹ lưỡng ý tá Lâm sau đó nhanh chóng rời đi cùng hai vệ sĩ. Chiếc xe lăn bánh chạy thẳng đến căn cứ bí mật.
Cô bước xuống xe vừa đi vào trong vừa mở điện thoại bấm gọi cho anh. Tiếng chuông reo quen thuộc vang lên, linh tính cho thấy có điều gì bất ổn ở đây.
Vẻ mặt Tiểu Kiệt ngơ ngác khi nhìn thấy Tư Hạ, trên tay cậu chính là chiếc điện thoại của anh.
- Bác sĩ Hạ, sao..sao chị lại đến đây?
- Tại sao cậu lại giữ điện thoại của Chí Thần?
- Chuyện là..?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chap-nhan-yeu-anh/3001147/chuong-40.html