Tiểu Kiệt về trễ hơn dự kiến, mặc dù Tư Hạ ngày đêm nóng lòng muốn tránh mặt anh càng sớm càng tốt nhưng lực bất tòng tâm. Việc lớn nhỏ gì anh cũng gọi cô xuống, cho đến khi không chịu đựng được nữa, cô trừng mắt nhìn anh lớn tiếng nói:
- Anh quá đáng vừa phải thôi.
- Tôi làm gì?
- Chẳng phải vết thương anh cũng dần hồi phục, tự đi lại được. Tại sao lúc nào cũng kêu tôi lấy cái này lấy cái kia.
- Chỉ là lấy giúp ly nước, có gì quá đáng. Ai bảo cô đồng ý ở lại chăm sóc tôi.
- Anh..được lắm.
Cô hầm hầm bỏ đi, trong lòng ấm ức vô cùng. Không biết mang ơn còn tỏ vẻ hoàng thượng, xem ra cô ngu mới ký hợp đồng hôn nhân chết tiệt đó. Là kế hoạch của anh ta, dụ dỗ cô về để hầu hạ. Tức muốn điên đầu. “Tên hống hách.” “Tên xấu xa.”
Đóng mạnh cửa phòng, Tư Hạ tìm cách để giải toả tâm trạng gò bó ngay lúc này. Cô đi đến mở cửa sổ, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió xuân thơm ngát hương hoa.
Cốc..cốc..cốc.. tiếng gõ cửa vang lên liên tục, không thấy hồi âm ở bên trong. Xem ra cô giận thật rồi, anh tự thấy có lỗi, trước giờ cũng chẳng có kinh nghiệm với con gái. Chỉ thích gì làm đó, không nghĩ nó lại tai hại đến như vậy.
Cảnh đêm ở căn cứ trở nên lạnh lẽo, xung quanh một màu tối đen bao trùm. Sau khi trải qua một giấc say nồng, tâm trạng của Tư Hạ cũng ổn hơn, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chap-nhan-yeu-anh/3000968/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.