Tẫn Ngọc lúc này chỉ mặc một lớp tiết y mỏng manh bị Lăng Sương bế lên có phần ngại ngùng nhưng chỉ được một lúc Y đã nhẹ nhàng thả Cậu xuống thùng gỗ. Nước bên trong không cao lắm, vừa vặn đến cổ Tẫn Ngọc
"Tẩy rửa xong, gọi ta"
Y nói, sau đó quay người ra khỏi bình phong. Trái tim bé nhỏ của Tẫn Ngọc vẫn còn đập liên hồi, doạ chết bảo bảo rồi
Gần nửa canh giờ, Tẫn Ngọc đã tắm xong nhưng vẫn ngượng miệng không muốn gọi Lăng Sương. Từ bé đến lớn Cậu lăn lộn chốn mành trời chiếu đất, lúc nào cũng dơ hề hề bị người ta hất hủi, khó lắm mới được những lão bá lương thiện cho một bộ y phục sờn cũ. Đột nhiên mấy ngày này được đối xử tốt, Tẫn Ngọc vẫn có chút mơ màng
Chưa đợi Cậu kịp phân vân xong, bên bình phong vang lên tiếng bước chân, người bên ngoài gõ vài cái vào ván gỗ rồi cất tiếng
"Nước lạnh rồi"
"A, sư phụ, con tắm xong rồi"
"Ừm"
Tiếng nói vừa dứt lời, Tân Ngọc đã trông thấy dáng vẻ màu lam trong trẻo quen thuộc. Sư phụ đẹp đến mức mang cho người ta cảm giác vô thực, một vẻ đẹp thuần khiết cao quý vượt xa dung mạo của phàn trần, cộng thêm mái tóc trắng nhẹ lay động lại càng tăng thêm phần nhu mỹ doạ người. Cứ như Diệp Lăng Sương đứng đây nhưng có thể chỉ trong phút chốc, Y sẽ biến mất
Nghĩ đến đây, Tẫn Ngọc hoảng sợ lắc đầu thật mạnh. Cảm thấy bản thân vô cùng bất kính
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838622/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.