Chuyện vui nào, rốt cuộc cũng có điểm kết. Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi
Hôm nay Trân Tĩnh và Diệp Lăng Sương được Trúc Phong chủ mời xuống Nhân giới một chuyến, dự lễ kế vị của Trúc Thanh Phong
Tẫn Hoắc Lang vừa thấy Lăng Sương chuẩn bị rời khỏi tĩnh thất đã lăn tới nắm vạt áo Y, gào lên
"Tiên nhân em đi làm cái gì, đến đó em cũng có mở miệng đâu. Ở đây chơi với ta còn không vui hơn chỗ đó à"
Diệp Lăng Sương nhìn Tẫn Hoắc Lang vứt sạch hình tượng lăn lộn ôm chân mình, thở dài
"Đây là lời mời của Trúc chủ, không đến sẽ thất lễ"
"Ai cần quan tâm có thất lễ hay không chứ, dù sao thì cũng chỉ đến xem thôi mà, cũng đâu phải toàn phái võ lâm đâu mà phải có em mới được"
Diệp Lăng Sương im lặng nhìn Tẫn Hoắc Lang, hơi cúi người dùng tay đẩy Hắn
"Ngươi là Ma tôn, đừng hồ nháo"
"Tiên nhân em đừng có đi mà, em để ta một mình không sợ ta bay nhảy làm hỏng hết Thượng Cửu Phong sao?"
"Sắp đến giờ làm lễ rồi"
"Tiên nhân àaa"
"Khi về..ta sẽ đồng ý"
"Hả?"
Tẫn Hoắc Lang còn đang bận cuồng nháo nghe Diệp Lăng Sương nói có chút không phản ứng kịp, nhân lúc Hắn còn đang ngu ngơ, Lăng Sương nhanh nhẹn quay lưng bỏ đi
Hoắc Lang sau khi đơ ra vài giây trên mặt dần dần hiện lên nụ cười thoả mãn hét vọng theo bóng dáng xa dần của Lăng Sương
"Tiên nhân, em là đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838587/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.