Châu Ngọc thật ra có chút hối hận khi đi hỏi đồng nghiệp, nhưng bản thân hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh và hai vầng hào quang cực lớn, cho dù Châu Ngọc không nói, hai người cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác. Sở Minh đứng cùng Tống Thanh Hàn một lúc, nhưng khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, anh thân là tổng tài, phải lên sân khấu phát biểu, chủ yếu là tổng kết lại thành quả cả một năm, biểu dương và tặng thưởng cho những nhân viên xuất sắc. Tống Thanh Hàn rất hiếm khi được nhìn Sở Minh ở góc độ này. Quý Như Diên và Sở Chấn Dương gặp được người quen nên qua đó hàn huyên, Tống Thanh Hàn đứng một mình trong góc, trong tay bưng một ly rượu trái cây, yên lặng nhìn Sở Minh sải bước lên sân khấu. Sở Minh mặc một bộ tây trang thuần đen, dáng người cao to, thẳng tắp, tóc được chải gọn ra sau đầu, mặt mày vừa lạnh lùng, vừa tuấn mĩ, vô cùng gợi cảm. Anh nhận lấy micro từ tay MC, chỉ là tiện tay vỗ nhẹ lên micro mấy cái mà thôi, nhưng sao động tác của anh lại ngầu hơn người khác tận ba phần cơ chứ. Châu Ngọc đứng từ xa nhìn Tống Thanh Hàn đứng trong góc, cậu đang rất chăm chú nhìn người trên sân khấu, bên môi còn nở một nụ cười dịu dàng vô hạn mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra. Không khách sao mà nói, Tống Thanh Hàn hôm nay sửa soạn hệt như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, tuấn mĩ, dịu dàng, lại thâm tình, chỉ có điều thâm tình của cậu chỉ dành cho một người mà thôi. Châu Ngọc đặt giấy bút trong tay xuống, thở dài, nhưng vẫn tươi cười. Biểu hiện của Tống Thanh Hàn và Sở Minh thật ra không quá rõ ràng, quan hệ giữa hai người họ là chuyện rất nhiều người biết, cho dù cử chỉ có thân mật hơn chút nữa, thật ra cũng không khiến người ta nghĩ nhiều, chỉ có điều Châu Ngọc khá nhạy cảm về phương diện này, cô thần tượng Tống Thanh Hàn lâu như vậy, mới có thể từ biểu cảm của Tống Thanh Hàn mà nhìn ra được một chút gì đó. (Chị gái nhìn thấu hồng trần trong truyền thuyết.) Cô thật ra từ sớm đã vì Tống Thanh Hàn không có bất kì tin đồn tình ái nào mà nghĩ rằng nếu như Tống Thanh Hàn đồng tính thì phải làm sao, sau này nghĩ kĩ lại, cô thích Tống Thanh Hàn, lẽ nào là vì xu hướng tính dục của cậu hay sao? Không, không phải, cô thích Tống Thanh Hàn, là vì kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn, là bởi vì những vai mà cậu đã từng diễn, và cả niềm tin cố gắng không ngừng tiến tới mục tiêu mà cậu truyền tải. Nếu đã là như vậy, Tống Thanh Hàn thích nam hay nữ, đối với cô mà nói, có cái gì khác biệt đâu chứ. Nhưng biết được đối tượng yêu đương của thần tượng lại là cấp trên của mình, tin tức này cũng quá mức chấn động rồi. Châu Ngọc quay người lấy một ly nước ép, uống ực một ngụm. Sở Minh nói chuyện rất ngắn gọn, sắc mặt lạnh lùng đứng trên sân khấu, mặt mày đẹp trai, không biết có bao nhiêu nam nữ nhân viên đang lén lút ngắm nhìn anh rồi mặt đỏ tim đập. Tống Thanh Hàn không khỏi có chút buồn cười, đôi mắt cong cong, nụ cười chói mắt. Sở Minh đứng trên sân khấu, vừa cúi đầu, liền chuẩn xác tìm thấy vị trí của Tống Thanh Hàn, thu nụ cười của cậu vào đáy mắt. Tống Thanh Hàn thấy anh nhìn qua, lắc lắc ly rượu trong tay, cúi đầu uống một ngụm, môi mỏng nhiễm một tầng ánh nước của rượu nho. Cậu hướng về phía Sở Minh, khẽ nâng ly, ý cười nơi đáy mắt kết hợp với độ cong xinh đẹp của đôi môi, như đang muốn mời Sở Minh cùng nâng ly vậy. Mắt Sở Minh tối lại, hầu kết chuyển động, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói bằng giọng trầm ổn và nghiêm túc như trước, chỉ là nghe vào có hơi khàn một chút, gợi cảm, từ tính. Sở Minh ngắn gọn nói những câu chúc năm mới, sau đó đi xuống từ sân khấu, bước chân vững vàng hướng về phía Tống Thanh Hàn. MC trên sân khấu tiếp lời, sau vài ba câu đã tập trung lực chú ý của mọi người lên sân khấu. "Bây giờ, mọi người hãy xem thử mã số vào hội trường của mình, đây là số để bốc thăm trúng thưởng..." Tống Thanh Hàn từ trong túi móc ra một tờ giấy có viết một con số "27", vẫy vẫy Sở Minh đang đi đến, cười nói: "Không phải chỉ có nhân viên công ty mới tham gia bốc thăm sao?" Sở Minh khẽ nhướng mày, bước qua cầm lấy tờ giấy, nhìn một cái rồi gật đầu: "Tống tiên sinh với tư cách là nghệ sĩ dưới trướng công ty, đương nhiên có tư cách tham gia bốc thăm trúng thưởng." Sau đó, anh lại nhỏ giọng xuống đến mức chỉ có Tống Thanh Hàn có thể nghe được: "Hơn nữa, Tống tiên sinh với tư cách là một nửa linh hồn của Sở tiên sinh, sao lại không có tư cách được chứ?" Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn anh. .... Chậc. Sở Minh nhìn lại. qaq? Tống Thanh Hàn thầm thở dài, quyết định sau này Quý Như Diên có lôi kéo Sở Minh xem bất cứ thứ gì kì quái, cậu dù thế nào cũng sẽ mạnh mẽ cứu Sở đại cẩu về. Sở đại cẩu của bây giờ, thật đáng lo! Trong lòng cậu ghét bỏ nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi. Sở Minh nói chuyện với Tống Thanh Hàn một lúc, nhưng đây dù sao cũng là tiệc mừng năm mới của tập đoàn Sở thị, bản thân Sở Minh là tổng tài của tập đoàn, trên thực tế lại vô cùng bận rộn, rất nhanh đã có người đến gọi anh đi. Một mình Tống Thanh Hàn đứng tại chỗ, sau khi uống hết rượu trái cây trong tay, liền đặt ly xuống vị trí thu hồi. Cậu vừa đi không xa liền nghe thấy một tiếng gọi. "Anh Hàn?" Tống Thanh Hàn quay người, mặt của cô gái mới gọi cậu hơi quen mắt. Cậu cẩn thận nhớ lại, nhưng lại không nhớ ra cô tên gì. Cố Kiều nhìn nét nghi hoặc trong mắt Tống Thanh Hàn, vội vàng tiến một bước, tự giới thiệu: "Anh Hàn, em là Cố Kiều, cũng là nghệ sĩ của Tinh Hải." "Ồ, Tiểu Cố." Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, vẫn không có ấn tượng gì. Cậu khẽ nhướng mày, mỉm cười: "Em gọi tôi có chuyện gì không?" Vẻ ngoài của cậu tuấn mĩ, lại sắc sảo, đôi mắt trong veo động lòng người, khi nhìn người ta cười ở cự li gần, lực tác động còn lớn hơn gấp nhiều lần so với nhìn qua màn hình, làm cho não Cố Kiều rối tung rối mù. Cố Kiều nuốt nước miếng, mặt đỏ lên, sau đó có chút ngại ngùng nói: "Em, em là fan của anh, anh có thể kí tên cho em không?" Tống Thanh Hàn nghe vậy, chân mày khẽ động, thân thiện gật đầu: "Đương nhiên là được." Mặt Cố Kiều nở một nụ cười vui vẻ dễ thấy, vội vàng lấy từ trong túi ra những tấm hình của Tống Thanh Hàn đã được chuẩn bị trước, đưa đến trước mặt cậu: "Vậy thì làm phiền anh Hàn ạ." Tống Thanh Hàn mỉm cười lắc đầu, nhận lấy mấy tấm ảnh từ thời cậu diễn vai Arthur, kí tên mình lên đó. Cố Kiều vui mừng nhận lại ảnh, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi mình: "Cảm ơn anh Hàn!" Khi Cố Kiều lòng đầy mãn nguyện cất những tấm hình đã được Tống Thanh Hàn kí tên, quản lý của cô đang sốt ruột chạy quanh như kiến, khi bóng dáng cô xuất hiện trong tầm mắt mình, liền ba chân bốn cẳng chạy lại kéo cô qua: "Cô lại đi đâu vậy?" "Tôi khó khăn lắm mới giúp cô tranh thủ được một cơ hội, cô sao lại không thể trưởng thành như Thiện Doanh Doanh người ta chứ?" Cố Kiều thành thật đứng nghe dạy dỗ, khi nghe quản lý nhắc đến Thiện Doanh Doanh, môi khẽ bĩu ra, hiển nhiên là không bị mấy lời của quản lý ảnh hưởng. Quản lý thấy biểu cảm này của cô lại càng thêm phần tức giận, dùng tay dí đầu cô, sau đó chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Tôi vừa hỏi cô đấy, ban nãy cô đi đâu?" "Không rước phải phiền phức gì chứ?" Cố Kiều nhỏ giọng trả lời: "Ban nãy em nhìn thấy anh Hàn, đi tìm anh ấy xin chữ kí." Cô suy nghĩ một chút, nói thêm một câu: "Không chọc trúng ai." Quản lý nghe vậy, trong lòng khẽ thở phào. Danh tiếng của Tống Thanh Hàn trong giới không hề kém, thậm chí có thể nói là một nghệ sĩ có danh tiếng vô cùng tốt. Chỉ cần không chọc trúng cậu, cậu thường sẽ không tính toán quá nhiều. Mà nghệ sĩ của mình, mình tự biết, cái cô Cố Kiều này bình thường trông có vẻ ngốc nghếch, chậm chạp, nhưng tuyệt đối không phải kiểu nghệ sĩ ngu ngốc đến mức đi chọc ghẹo Tống Thanh Hàn. Hơn nữa... Quản lý có chút nhọc lòng nghĩ, theo mức độ mê muội Tống Thanh Hàn của Cố Kiều, nói cô chọc giận Tống Thanh Hàn, chuyện này là không thể nào, nhưng nếu như nói cô nhìn thấy Tống Thanh Hàn, sau đó còn đi xin chữ kí của cậu, chuyện này thật sự rất có khả năng. "Bỏ đi." Quản lý thở dài, "Sắp đến phần biểu diễn của cô và Thiện Doanh Doanh rồi, mau mau đi dặm phấn lại đi." "Dạ." Nghe thấy tên của Thiện Doanh Doanh, Cố Kiều chậm chạp đáp lại một tiếng, sau đó nhớ tới trong túi xách của mình có ảnh đã kí tên của Tống Thanh Hàn, trong nháy mắt trời âm u cũng thành trong xanh. "Người vừa rồi tìm em là ai vậy?' Sở Minh ứng phó những chuyện bên kia xong, vừa quay đầu lại, đã thấy một cô gái sáp tới trước mặt Tống Thanh Hàn, sáp tới cũng thôi đi, vậy mà còn đỏ mặt. Đợi đến khi cô gái đó rời đi rồi, anh lập tức đi đến, dùng tư cách chính thê hỏi. (Móa, chính thê là cái quái gì vậy rể, con không nên xem phim não tàn với mẹ Sở nữa đâu.) Tống Thanh Hàn nhìn Sở đại cẩu người bốc vị giấm, hỏi đông đáp tây: "Muốn ăn bánh cảo không?" Sở đại cẩu định củng cố địa vị chính thê: "?" "Bánh cảo ăn với giấm đó." Tống Thanh Hàn cười híp mắt nói. Sở Minh: "...." Chỗ bọn họ đang đứng là góc chết của cả hội trường, Tống Thanh Hàn nhìn kĩ năng làm bộ tủi thân của Sở đại cẩu, giơ tay vuốt cằm anh: "Mùi giấm nồng ghê." Sở Minh: "...." Anh nghiêng đầu hôn lên tay Tống Thanh Hàn: "Cô ấy thích em." "Fan của em đều rất thích em." Tống Thanh Hàn có chút buồn cười lắc đầu. Lòng Sở Minh càng thêm lạnh. Tình địch của anh không chỉ có hàng ngàn, hàng vạn, mà còn có cả nam lẫn nữ. "Được rồi, em yêu anh nhất." Tống Thanh Hàn vỗ cánh tay Sở Minh, "Nhanh đi thôi, mẹ đang đợi chúng ta đó." "Ừm." Sở Minh trước đây cũng chỉ muốn chọc ghẹo Tống Thanh Hàn chút thôi, mặc dù cuối cùng đều bị Tống Thanh Hàn trêu ngược lại, nhưng vợ chồng già như bọn họ, ai trêu ai cũng không có gì khác biệt. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cùng Tống Thanh Hàn đi về phía Quý Như Diên. "Hàn Hàn, mau tới đây, mau tới đây." Quý Như Diên vẫy tay với Tống Thanh Hàn, đợi đến khi Tống Thanh Hàn nhanh chân đi đến, bà liền cười híp mắt kéo tay Tống Thanh Hàn, nhét vào lòng bàn tay cậu một tờ giấy, "Số này vừa nãy trúng thưởng rồi, con giúp mẹ lấy đi." Tống Thanh Hàn nhận lấy tờ giấy, còn chưa kịp nhìn, bên tai đã vang lên giọng nói ngọt ngào và trong sáng của MC: "Giải nhất, số 27..." Tống Thanh Hàn: "...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]