Chương trước
Chương sau
Đạo diễn Khương Lăng là một người đàn ông trung niên khá trầm tính, ít nói.
Dáng ông hơi gầy, hai mắt đen láy, giống như có thể nhìn xuyên qua lòng người vậy.
Tống Thanh Hàn tạo hình xong ra ngoài, ông liền nhìn Tống Thanh Hàn đánh giá một lượt, rất lâu sau mới khẽ gật đầu, mặt mày đầy vẻ hài lòng.
"Trạng thái ổn đó."
Khương Lăng vỗ vỗ vai cậu, cười nói, "Tôi nghe nói trước đó cậu đi Hollywood quay phim?"
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
"Vậy để tôi xem thử cậu có học được gì ở bên đó không."
Khương Lăng từng xem qua diễn xuất của Tống Thanh Hàn, đồng thời cũng phát hiện ra vấn đề tiềm ẩn trong diễn xuất của cậu.
Quá ỷ lại vào biểu cảm chi tiết.
Quả thật, thẩm mỹ Trung Hoa thiên về hàm súc, nội liễm, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc khi quay phim sẽ lựa chọn bỏ qua diễn xuất ngôn ngữ hình thể của diễn viên.
Có nhiều lúc, Khương Lăng càng thích đặc tả một bộ phận nào đó của diễn viên hơn, điều này đòi hỏi Tống Thanh Hàn lúc quay phim phải chú ý đến khuyết điểm của chính mình, hoặc có thể nói là điểm yếu thế.
Tống Thanh Hàn mím môi, thật thà gật đầu: "Vâng, đạo diễn Khương, tôi sẽ cố gắng."
Cậu bây giờ đã làm xong tạo hình trong phim, một lớp phấn tối màu dày cộm được đánh nguyên mặt, đến ngay cả tai và cổ cũng không tha, trông đen đi cả tám tone, thêm vào đó là bộ đồ trông đứng tuổi, và cả mái tóc rối, những nếp nhắn nhỏ bé, tinh vi được làm ra từ bàn tay kĩ thuật tinh xảo của thợ trang điểm.....
Cậu trông không khác gì một người đàn ông trung niên, lại làm ra biểu cảm thành thật này, trông giống hệt một nhân viên tầng lớp thấp bình thường, chất phác, trung thực, là kiểu người chỉ cần nhìn đi chỗ khác hoặc quay người đi là sẽ quên ngay.
Mắt Khương Lăng nheo lại, tay gõ lên chiếc loa cầm tay, nói với Tống Thanh Hàn: "Đi đi."
"Cảnh thứ nhất..... A!"
Cảnh quay đầu tiên là cảnh Tống Thanh Hàn ngồi trong phòng cảnh sát hình sự, bị cảnh sát thẩm vấn.
"Báo tên."
"Lý Đạt Căn."
"Giới tính."
"..... Nam."
"Quốc tịch."
"Trung Quốc."
"Ngày 23 tháng 7 anh ở đâu?"
"Làm những gì?"
"Ngày hôm đó tôi chạy xe, bắt khách ở khu dân cư Hồng Kiều."
Lý Đạt Căn dường như có chút căng thẳng, hai bàn tay đan chặt, liên tục chà xát, thành thật trả lời những câu hỏi của cảnh sát ngồi đối diện.
"Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm lỗi gì vậy?"
"Sao lại bắt tôi đến đây?"
Lý Đạt Căn nhìn người cảnh sát đang ngồi ghi chép trước mặt, không nhịn được hỏi: "Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, một ngày không kéo khách thì ngày mai biết trông vào đâu đây."
Hắn giống hệt một người đàn ông trung niên bình thường ngồi kể lể về áp lực cuộc sống, người cảnh sát ngồi đối diện bị hắn lải nhải đến phiền, giọng cao hơn một phần: "Đương nhiên là vì có vụ án nên mới tìm anh, nếu không thì anh cảm thấy là vì cái gì?"
Lý Đạt Căn bị dọa sợ, trừng lớn mắt một lúc mới lầm bầm nói: "Tôi đâu có phạm tội."
"Đồng chí cảnh sát, gần đây tôi đâu có phạm tội gì!"
"Tôi lái xe rất cẩn thận đó!"
"Tôi cũng đâu có nói anh phạm tội đâu!"
"Hỗ trợ cảnh sát điều tra, có hiểu không?"
Cảnh sát ngồi đối diện hét lên, đứng dậy, cầm bản ghi chép đi ra ngoài.
Lý Đạt Căn ngây người nhìn anh, chà chà tay, trông rất căng thẳng.
"Cắt!"
Khương Lăng ra hiệu, mở đoạn quay vừa rồi xem lại một lần, gật đầu: "Cảnh này qua!"
Tống Thanh Hàn thở phào một hơi thật dài, Lâm Thiền vội vàng lấy khăn choàng qua khoác lên người cậu, rót một ly nước nhét vào tay Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn bị quấn kín mít ngồi trên ghế, Tô Hòa Ninh ngồi kế bên cậu, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Tống Thanh Hàn.... Kĩ năng diễn xuất của cậu lại tiến bộ rồi.
Tô Hòa Ninh từng nghe nói rằng khi Tống Thanh Hàn quay mỗi một bộ phim, kĩ năng diễn xuất cũng theo đó mà tiến bộ, nhưng hắn ta không ngờ rằng, Tống Thanh Hàn trước đó kĩ năng diễn xuất không hơn kém hắn ta là bao, vậy mà bây giờ đã đạt tới trình độ này.
Đây.... Cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta lựa chọn hợp tác với Bạch gia.
Trong giới này, có người đi lên thì sẽ phải có kẻ đi xuống.
Hắn ta đã rất lâu không có tác phẩm hay nào rồi, mà Tống Thanh Hàn lại nổi đình nổi đám, khi Bạch gia tìm tới cửa, hắn ta cũng có do dự một chút, nhưng trên thực tế, trong lòng đã sớm dao động.
Điều kiện Bạch gia đưa ra rất hậu hĩnh, hậu hĩnh đến mức Tô Hòa Ninh không hề suy tính đến chuyện nếu thất bại thì sẽ thế nào.
Nhưng khi thật sự đã đến nước này, Tô Hòa Ninh mới biết rằng, hắn ta không phải là không lo không nghĩ, mà là trước đây chỉ đang tự đánh lừa bản thân.
"Tiểu Hàn..." Tô Hòa Ninh cười cười, bắt chuyện với Tống Thanh Hàn, "Gần đây thế nào?"
"Không có ai đến tìm cậu chứ?"
Biểu cảm của Tống Thanh Hàn có chút nghi hoặc, mờ mịt nhìn Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, anh nói gì vậy?"
"Gần đây em luôn ở nhà, làm gì có ai đến tìm em."
Biểu cảm của cậu trông vô cùng chân thực, nhưng Tô Hòa Ninh vẫn luôn giữ liên lạc với Tống Viễn Sơn, lại từ chỗ Bạch gia lờ mờ biết được dạo gần đây Tống Thanh Hàn vẫn luôn ở Sở gia, đối chiếu lại.....
Tống Thanh Hàn chắc chắn đã biết rồi.
Tô Hòa Ninh chợt run rẩy, không giữ nổi biểu cảm trên mặt: "À.... Vậy sao."
"Anh Ninh hỏi cái đó làm gì?"
Tống Thanh Hàn nheo mắt hỏi, có chút hiếu kì, "Lẽ nào là có người nào đó muốn hại em?"
"Không.... Không phải." Tô Hòa Ninh mấp máy môi, "Chỉ là mấy ngày nay lúc nào cũng có paparazzi ngồi chầu chực gần nhà, làm phiền tôi với người nhà, hình như là muốn moi thông tin về phim của đạo diễn Khương, nên mới muốn hỏi xem cậu có gặp phải không."
Nếu như muốn hỏi Tống Thanh Hàn có bị paparazzi làm phiền hay không thì cứ hỏi thẳng không phải là được hay sao?
Đâu cần rào trước đón sau hỏi xem có ai tìm đến Tống Thanh Hàn hay không?
Không chỉ Tống Thanh Hàn dùng ánh mắt có chút kì lạ nhìn hắn ta, mà ngay cả chính trợ lý của Tô Hòa Ninh cũng không nhịn được mà nhìn qua với ánh mắt kì quái.
Tô Hòa Ninh thầm hít vào một hơi, cười nói: "Không có thì may rồi, bây giờ mấy tay săn ảnh này cũng không biết có được tin tức từ đâu, vừa ra khỏi cửa là bị bọn họ bám riết không tha như hồn ma bóng quế vậy, làm người ta đau hết cả đầu."
"Đúng đó."
Tống Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười, "Còn biết bày trò dùng người khác thu hút sự chú ý của anh, sau đó bản thân thì ngồi trong xe lén lút ghi âm, quả thật muốn tránh cũng không tránh được."
"Choang!"
Một tiếng đổ vỡ vang lên giữa phim trường ồn ào, làm cho những người xung quanh không khỏi ngó qua nhìn.
"Anh Ninh, sao vậy?"
Tống Thanh Hàn nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tô Hòa Ninh, nở một nụ cười đầy vẻ quan tâm, "Có phải gần đây quá mệt mỏi không?"
Cậu cúi người xuống, nhặt chiếc ly inox lên, đặt trên chiếc ghế nhỏ kế bên, cười cười: "Mặc dù công việc quan trọng, nhưng anh Ninh cũng phải chú ý đến sức khỏe đó."
Lòng Tô Hòa Ninh rối như tơ vò, nhìn biểu cảm không chút khác thường của Tống Thanh Hàn, nhắm mắt lại, nằm trên ghế, cả người đầy vẻ mệt mỏi.
Cũng không biết có phải vì vấn đề tâm trạng hay không, mà trạng thái của Tô Hòa Ninh hôm nay không hề tốt, khi quay nếu không phải là quên thoại thì cũng không lấy được cảm xúc, nghiêm trọng nhất là di chuyển cũng sai nốt.
Mặt Khương Lăng đen như đáy nồi. Ông nén lại cơn giận, để Tô Hòa Ninh đi nghỉ ngơi trước, sau đó trực tiếp kêu Tống Thanh Hàn và một người khác vào diễn tiếp.
"Anh Ninh, hôm nay anh sao vậy?"
Trợ lý rót cho Tô Hòa Ninh một chén canh gừng, có chút lo lắng hỏi: "Có phải bệnh rồi không?"
Tô Hòa Ninh ho một tiếng, sắc mặt xấu đi, lắc đầu: "Không sao, chỉ là trạng thái không tốt lắm thôi, chắc là hôm qua nghỉ ngơi không đủ, lát nữa là ổn thôi."
Trợ lý im lặng gật đầu, nhìn hắn ta uống canh gừng, lo lắng thở dài.
Mới ngày đầu vào đoàn mà Tô Hòa Ninh đã mất lòng đạo diễn.... Haizzz
được quay khép kín hoàn toàn, với tính khí của Khương Lăng, chỉ cần diễn viên làm không tốt một chút thôi, ông sẽ không ngại phiền mà quay đi quay lại mười mấy, có khi là mấy chục lần.
Yêu cầu của ông rất cao, cho dù là Tống Thanh Hàn cũng NG mấy lần, có khi mười mấy lần mới khiến Khương Lăng hài lòng thông qua cảnh quay.
Ở trong một đoàn phim có cường độ làm việc lẫn yêu cầu đều cao, các diễn viên căn bản là không có thời gian đi quan tâm chuyện bên ngoài, trừ vài khoảnh khắc rảnh rỗi ngắn ngủi có thể dùng điện thoại liên lạc với người nhà và bạn bè bên ngoài ra, thời gian còn lại đều được sắp xếp kín mít.
Bởi vậy, khi bên ngoài nổi lên một con sóng lớn kinh thiên động địa, thì bên trong đoàn phim vẫn sóng yên biển lặng.
Chỉ có điều, sự bình yên này không kéo dài được lâu.
"Anh Ninh!"
Trợ lý của Tô Hòa Ninh như gặp phải thứ gì đó quá sức tưởng tượng vậy, trong nháy mắt kéo tay Tô Hòa Ninh vừa bước ra từ trường quay lại, cẩn thận kéo kéo tay áo hắn ta.
Lòng Tô Hòa Ninh bỗng rối loạn, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Trợ lý của Tô Hòa Ninh nhìn trái nhìn phải, đưa điện thoại mình ra trước mặt Tô Hòa Ninh----
"Tin hot!"
"Cha mẹ của nam diễn viên đang nổi Tống Thanh Hàn tố cáo con trai không tròn chữ hiếu, không phụng dưỡng cha mẹ!"
"Siêu hot!"
"Hình tượng ưu tú của Tống Thanh Hàn sụp đổ?"
"Bất kính với mẹ cha, không nhận máu mủ, một diễn viên như vậy còn đáng để chúng ta yêu thích sao?"
Một chữ "hot" đỏ chói treo trên đầu, lướt xuống dưới, bấm vào xem, nội dung bên trong toàn bộ đều là hình ảnh từ "bài tố cáo" của hai người Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận.
"Ngu ngốc!"
Tô Hòa Ninh vừa bấm vào bài viết dài đầy tính kích động kia và cả những tấm hình đính kèm theo nó, trong nháy mắt liền không nhịn được mà chửi một tiếng.
Trong những tấm hình được đăng lên, Tống Thanh Hàn và Tống Viễn Sơn giống nhau bốn, năm phần, khuôn mặt lại có nét học thức, nho nhã nên không ai nghi ngờ quan hệ ruột thịt giữa họ cả.
Hơn nữa, Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận áo mũ chỉnh tề, có khí chất, lời lẽ trong bài viết rõ ràng, đầy vẻ bất lực, thương cảm, bi phẫn, rất có sức tác động đến cảm xúc người khác.
Trong bài văn dài tố khổ này, liên tục đề cập đến việc Tống Thanh Hàn sau khi thành danh liền cắt đứt quan hệ với gia đình, thái độ đỗi xử với cha mẹ vô cùng lạnh nhạt, thêm vào đó là tấm ảnh Tống Thanh Hàn đứng trong cổng, dùng ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Tống Viễn Sơn và cả Hậu Văn Vận đứng trong trời tuyết lạnh, trong nháy mắt khiến cư dân mạng bùng cháy lên tinh thần chính nghĩa.
Trong mắt nhiều người, diễn viên, minh tinh là một nghề nghiệp ngập tràn ánh hào quang, bọn họ tồn tại là để đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ chói lọi, mặc những bộ lễ phục đẹp đẽ, sang trọng nhất, thỏa mãn trí tưởng tượng và sự hưởng thụ của khán giả.
Đồng thời với việc tung hộ diễn viên, minh tinh, công chúng còn có yêu cầu cực kì khắt khe với họ.
Một khi đã là minh tinh, diễn viên, nếu như phương diện nhân cách có vết nhơ, vậy thì những hoa tươi, những lời ca ngợi trước đó sẽ biến thành đá và những lời mắng chửi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.