"Vô Diêu tiên quân?" Diệp Cảnh nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, nhíu mày, lui từng bước về sau, trong mắt ngầm có ý cảnh giác.
Người mặc bạch y kia lạnh lùng ngạo nghễ, loan tư phượng thái đứng trước mặt hắn, mặt mày tinh xảo, ánh mắt nhìn Diệp Cảnh giống như là đang nhìn vật chết, lạnh thấu xương. Y nhẹ nhàng híp mắt, thản nhiên nói: "Ngươi là người Diệp thị?"
Diệp Cảnh cung kính chắp tay: "Không biết Vô Diêu tiên quân tìm đệ tử có chuyện quan trọng gì?"
Hắn lén lút quan sát xung quanh, ý thức lại bất động thanh sắc xâm nhập vào ngọc bội tầm thường trước ngực: "Tố Lăng thượng tiên, xin hãy giúp đệ tử!"
Vô Diêu tựa hồ cảm thấy gì đó khác thường, ánh mắt đảo qua người Diệp Cảnh, sau đó vỗ tay nhẹ, lại cực kì uy thế, y bào tuyết trắng bị cuồng phong cuốn lên, tóc đen phiêu diêu, trong nháy mắt y thoạt nhìn như là Ma tu mà không phải tiên quân.
Trương Thắng chỉ huy tổ đạo cụ giảm gió quạt đi, y bào trên người Tống Thanh Hàn chậm rãi lặng xuống.
Vô Diêu nhẹ nhàng nâng tay, lại thấy con kiến kia thừa nhận một kích toàn lực của y thế nhưng vẫn không hao tổn một cọng tóc nào.
"Ngươi......" biểu tình của Vô Diêu trở nên càng thêm lạnh lùng, trong mắt bắt đầu toát ra một tia tàn nhẫn. Y nâng tay, muốn bổ thêm một kích, một nữ tử bạch y thoạt nhìn giống tiên nhân hơn cả Vô Diêu đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Cảnh, thản nhiên nhìn y.
"Cuồng đồ." Giọng nữ tử đó rất nhẹ, thì thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-chi-dong-phim-la-phai-ve-nha-sinh-con/1050150/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.