Chương trước
Chương sau
Mặt An Ý Như có cảm giác mơ hồ, mà Tống Thanh Hàn lại là mặt không chút thay đổi, thần sắc đạm mạc đến mức tận cùng. Hai người đi cùng một chỗ, tuy rằng vị trí đi của An Ý Như hơn Tống Thanh Hàn rất nhiều, nhưng khí thế cũng có vẻ yếu hơn.
Chẳng qua Hàn Nghị thấy một màn như vậy, mắt cũng sáng ngời. Hai người họ hiện tại bày ra loại trạng thái này, vừa vặn là trạng thái cần cho mấy cảnh này.
Ông vẫy vẫy tay với Tống Thanh Hàn và An Ý Như, đánh giá mặt Tống Thanh Hàn, lông mày giật giật.
Trên mặt ông cũng không lộ ra khác thường gì, chỉ chỉ phim trường.
Tống Thanh Hàn cùng An Ý Như cùng với các diễn viên quần chúng khác đi vào, đèn lớn sáng lên, thông qua tấm chắn sáng phản xạ lên đám người Tống Thanh Hàn. Ánh sáng trắng lạnh lẽo nháy mắt làm lộ rõ từng chi tiết trên mặt, ngay cả lỗ chân lông thật nhỏ cũng rõ ràng.
"Anh biết rõ tôi đang tìm họ, vì sao không nói cho tôi biết!" Máy thu âm chuyển qua trên đầu An Ý Như, cô điên loạn quát to, đập túi xách trên tay vào người Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lui lại, nghiêng người tránh thoát tập kích của cô, cầm cổ tay cô, nhíu mày, đáy mắt băng hàn: "Đừng làm loạn."
An Ý Như tựa hồ là bị khí thế của cậu dọa sợ, sửng sốt một chút, sau đó rút mạnh tay mình khỏi tay Tống Thanh Hàn, giẫm giày cao gót thất thểu lui lại mấy bước, giọng hơi run rẩy: "Cậu dựa vào cái gì không nói cho tôi biết! Tôi là chị của Trần Kha!"
Tống Thanh Hàn thấy cô động cũng đã buông tay cô ra, nghe cô chất vấn, vừa chậm rãi cầm khăn tay nhẹ nhàng cẩn thận lau bàn tay mình, vừa thần sắc lạnh lùng nói: "Bởi vì đây không phải chuyện cô nên biết."
Nếu không phải bởi vì cô là chị của Trần Kha, lấy võ nghệ của Phương Du, khi cô đập túi xách lên người cũng đã đá cô ra ngoài mấy thước.
Trần Kì, cũng chính là An Ý Như thấy động tác Phương Du lau tay, nhướng mày, tức giận đáy lòng nháy mắt từ bảy phần bốc lên đến mười phần: "Phương Du, chúng ta tốt xấu cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau từ bé, cậu thật sự...... không lưu tình như vậy à? A Kha nó đã không có tin tức sắp nửa tháng, chị thật sự, thật sự...... Đã hết cách rồi...... Hức......"
Phương Du -- cũng chính là Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng thở ra một hơi không thể nhận ra, trong mắt hiện lên một tia tình tự không hiểu, rốt cuộc vẫn đi qua, đưa tay khoác hờ lên vai Trần Kì: "Về đi, Trần Kha sẽ quay về sớm thôi."
Trần Kì ngẩng đầu, nước mắt trong mắt lóe ra.
......
"Cut!" Hàn Nghị rất vừa lòng, lại hơi tiếc nuối xem lại cảnh vừa rồi một lần, cuối cùng vẫn khoát tay, cho Tống Thanh Hàn cùng An Ý Như đi xuống nghỉ ngơi.
Diễn xuất của An Ý Như, ông cũng biết. Lúc trước lựa chọn An Ý Như, cũng là nể mặt người đại diện của cô, chẳng qua hiện tại ông đã chờ mong cao hơn với bộ phim điện ảnh này, nếu diễn xuất của An Ý Như vẫn giẫm chận tại chỗ, vậy nhất định ông sẽ khó chịu.
Nhưng cảnh vừa rồi bất ngờ không tồi. Mặc dù trong mắt ông, có thể rõ ràng nhìn ra là Tống Thanh Hàn dẫn dắt cảnh này, nhưng không thể nghi ngờ là, tiêu chuẩn của An Ý Như trong cảnh này, cũng được Tống Thanh Hàn nâng lên đến một độ cao trước giờ chưa từng có.
Đây có thể coi là một cảnh diễn khá xuất sắc.
Nếu sớm biết thế...... Khi ông chọn nữ chính, sẽ càng thêm nghiêm khắc một ít.
Chẳng qua hiện tại chuyện đã thành kết cục đã định, trạng thái của An Ý Như hiện tại cũng cũng không tệ lắm, chỉ cần kế tiếp cô diễn xong mấy cảnh, kia cũng không có gì có thể nói.
Sợ là sợ, trạng thái này của cô không ổn định.
Hàn Nghị lo lắng, nâng tay lên ra hiệu, nhân viên đoàn phim vội vàng thu dọn đạo cụ ra ngoài, lại rất nhanh mang đạo cụ khác lên.
...... Đoàn phim ở phim trường này vài tháng, tin tức gì cũng không truyền ra. Lúc mới khởi quay rất nhiều người chú ý, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng theo thời gian trôi qua, từng cái từng cái scandal đập vào mặt quần chúng, mọi người cũng tất nhiên quên bẵng phim điện ảnh này.
Thẳng đến có một ngày, Weibo hồi lâu không thấy nhúc nhích, tùy ý fan thúc giục như thế nào cũng giả chết đột nhiên tinh thần đại chấn, như hồi quang phản chiếu đăng liên tục mười bài, tất cả trang đầu đều là nó, thiếu chút nữa làm cho người ta tưởng Weibo bị hack.
@ Official Weibo phim Người thứ bảy ✓ (*): Vong hồn mặc dù đã đi xa, người sống vẫn khóc thảm. Trường đao hạ xuống, chém xuống không chỉ có hy vọng; tiếng súng vang lên, bắn rơi không chỉ là tội nghiệt. Tần Phi đội trưởng đội cảnh sát hình sự @ Diễn viên Trần Gia Minh là cảnh sát nhiệt huyết, nhìn thấu mọi việc. [ hình ảnh. jpg]
Trên ảnh là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đội mũ, nghiêng người đứng, ánh mắt sắc bén mà kiên định, hai tay nâng lên, tay cầm súng, cả hình ảnh tràn ngập một loại cảm giác ngạo nghễ, giống như một biển máu tản ra ở dưới chân hắn, mà hắn lại không để tâm.
Không ít fan Trần Gia Minh follow Weibo, lướt được ảnh này bắt đầu ào vào bình luận.
@ Một đóa hoa nhỏ: Liếm liếm liếm! Gia gia thật sự đẹp trai! Công khí mười phần! [ bắn tim ]
@ Đồ kiền: Trước kia là fan qua đường của ảnh, giờ tui tuyên bố, tui là fan nhan sắc của ảnh! Đẹp giai! [ chibi vui vẻ ]
@ Tống Tiểu Vũ không phải Tự(*): Ái dà, có ảnh poster chưa?! An An nhà mị đâu! Một người dâng huyết thư quỳ cầu ảnh của An An.
(Vũ và Tự đồng âm - yǔ)
Dưới bình luận một loạt +1 thật dài.
Mà Weibo cũng không phụ hy vọng của mọi người, rất nhanh lại thả ảnh Tạ Diệc An ra.
Người đàn ông dung mạo tuấn mỹ mặc áo dài trắng, đeo kính mắt gọng vuông, trên môi là nụ cười bất cần đời, khi gương mắt, tà khí mười phần.
Bình luận dưới bài này cũng nhanh chóng nổ tung, một loạt bình luận tất cả đều là ca ngợi khí chất, dung mạo Tạ Diệc An, không hề bình tĩnh như ảnh đầu tiên. Mọi người thấy hai ảnh trai đẹp, liếm ảnh đã gần thỏa mãn, ai biết còn có chiêu sau.
@ Official Weibo phim Người thứ bảy ✓: Trong tội ác có một đóa hoa chính nghĩa nở rộ. Cậu độc hành trong bóng đêm lẻ loi, soi tỏ đường lối. Phương Du @ Diễn viên Tống Thanh Hàn, phi sương mang tuyết, cuối cùng nhận được thanh thiên. [hình ảnh. jpg]
Tấm ảnh này khác với hai ảnh chụp chính diện mặt lúc trước, chỉ lộ ra sườn mặt diễn viên.
Thanh niên mặc tây trang tinh xảo, vật liệu may quý giá, áo sơ mi bên trong cài cả cúc cổ áo, có vẻ nghiêm cẩn xa cách. Mà tây trang bên ngoài lại rộng mở không che giấu được khí chất. Tóc của cậu rất chỉnh tề, lộ ra trán trơn bóng, giữa hàng mi có lệ khí, đôi mắt sắc bén bị lông mi che đi, làm nhu hòa khí thế sắp đập tan màn hình.
Cậu là công tử cao cao tại thượng kiêu ngạo, ngôn hành cử chỉ mang theo xa cách không thể di dời. Cậu lại là nhà tâm lí học lòng mang trượng nghĩa, thông qua tính toán kín đáo tìm dấu vết phạm nhân để lại.
Cậu mâu thuẫn như vậy, giống như bức ảnh này.
Trong nháy mắt, fan Trần Gia Minh và fan Tạ Diệc An cơ hồ nhịn không được thét chói tai. Bọn họ có không ít người đều là fan của《 Người thứ bảy 》, thậm chí là fan Phương Du. Mà "Phương Du" trong ảnh này, so với tưởng tượng của họ, cơ hồ là y như đúc!
Tuấn mỹ, sắc bén, đạm mạc, xa cách. Mà ở tấm ảnh chụp này, tựa hồ còn có một ít cảm giác khó tả.
@ Mộng Li: Đờ mờ...... Cái này quá đẹp rồi! Người này là ai vậy hả?
@ Nam bí đỏ: Tống Thanh Hàn! Pick Tống Thanh Hàn! Tống Thanh Hàn, cố lên!
@ Tạ Diệc An hơn cả hoa nở: Không phải chỉ là ảnh chụp nghiêng thôi à, pts cũng đến bảy tám phần rồi đấy, nếu phim này chỉ biết PR quá trớn như thế, sợ là bom xịt rồi.
Tống Thanh Hàn dù sao cũng không có tiếng tăm gì, fan cậu không nhiều lắm, tuy rằng đã rất nhanh đến đáp lại, nhưng kế tiếp một ba người qua đường nghi ngờ còn có fan nhà khác trào phúng, vẫn rất nhanh xâm chiếm bình luận của bài đăng này, chỉ còn lại có bình luận của mấy fan khích lệ Tống Thanh Hàn vất vưởng.
Tống Thanh Hàn đi vào phòng trang điểm, mấy thợ trang điểm vừa nãy còn đang thì thầm bỗng nhiên im bặt, dư quang khóe mắt lướt qua người Tống Thanh Hàn, lục tục kéo nhau ra ngoài.
Tống Thanh Hàn treo nụ cười nhạt trên môi, trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình. Lâm Vân vừa tháo trang sức, vừa đổ nước tẩy trang vào bông, vừa nói: "Mọi người chỉ tùy tiện nói thôi, đừng để ý quá."
Tống Thanh Hàn nhắm mắt lại, cảm giác được bông tẩy trang lướt qua mắt mình, cảm giác ướt lạnh làm cho cậu hơi giật giật mí mắt: "Không sao."
Lâm Vân cũng đã xem bình luận dưới Weibo kia, bên dưới hỗn loạn rất nhiều lời khó nghe, cũng không biết những người đó sao có thể nói ra được. Đổi cô ở vào tình trạng của Tống Thanh Hàn, đừng nói bình tĩnh, chỉ sợ bị chọc tức điên.
"Mọi người chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi." Tống Thanh Hàn cười cười, tùy ý Lâm Vân không nhẹ không nặng cọ trên mặt mình, "Hơn nữa, hắc hồng cũng là hồng, không phải sao."
Lâm Vân bị thái độ của cậu làm cho bật cười, thay bông tẩy trang: "Tính tình anh cũng tốt thật đấy."
Tống Thanh Hàn thản nhiên cười, cũng không nói chuyện.
Lâm Vân nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy mình đặt cược đúng chỗ. Dung mạo Tống Thanh Hàn không tồi, ở trong giới cũng coi như là nổi bật, thực lực...... Cô cũng nghe nói, diễn xuất của Tống Thanh Hàn so với Tạ Diệc An cũng không kém.
Hơn nữa cái tính tính chẳng quan tâm chuyện vặt này, nói không chừng cậu thật sự sẽ có một ngày hot thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.