Lưu Hạo đem nước đưa đến cho cô, giúp cô uống một chút rồi để lại trên bàn, nhìn ly nước anh khẽ cười.
" Tôi nhớ đến một chuyện "
Lạc An vừa định nhắm mắt lại thì nghe người nói vậy liền đưa ánh mắt khó hiểu nhìn lấy anh.
" Chuyện gì? "
" Theo kế hoạch ban đầu của chúng tôi, có lẽ bây giờ đã về đến thủ đô rồi "
Lưu Hạo nhìn đến Lạc An, ánh mắt không chứa bất cứ ý niệm nào ngoài sự lo lắng, cô cứ nghĩ người đàn ông này đang trách cứ mình nhưng có lẽ cô nghĩ sai rồi, anh căn bản chỉ như đang kể lại một câu chuyện mà thôi.
" Xin lỗi, làm phiền mọi người như vậy... "
Lạc An không biết phải nói lời gì mà lên tiếng xin lỗi anh, cô cũng chẳng ngờ được bản thân lại xui xẻo như thế này. Đầu tiên là gặp bọn buôn người, vừa thoát ra được thì phát sốt và bây giờ lại bị thương, Lạc An không khỏi cảm thấy có lỗi. Do cô đã làm loạn kế hoạch của Lưu Hạo, kéo theo nhiều người ở lại vì mình như thế.
" Đem ý nghĩ đó quăng đi đi, tôi không trách cô "
Thấy vẻ mặt Lạc An chỉ toàn tự trách, Lưu Hạo cũng không muốn trêu chọc cô thêm nữa, đem tay búng nhẹ lên băng gạc trên đầu cô một chút rồi cười. Lưu Hạo căn bản không lên tiếng trách móc được cô, nếu là những người khác thì chính anh cũng không biết rằng bản thân đã bỏ mặc kẻ đó ở đâu rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/2745544/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.