Chương trước
Chương sau
Vì đã khoẻ lại nên Lạc An cũng được xuất viện vào cuối tuần, tranh thủ lúc còn ở bệnh viện Lạc An muốn tìm hiểu một chút về nha vãn nên cô đã đến gặp bác sĩ của mình.

Xét thấy là bệnh nhân muốn tìm hiểu nguyên do mình trúng độc nên bác sĩ cũng không ngại gì mà chấp thuận việc Lạc An tìm hiểu về nha vãn.

" Nha vãn trước đây thật sự không có độc, vài năm trước chúng tôi đã nghiên cứu rất kĩ rồi nên có thể chắc chắn nha vãn của những năm đó và bây giờ là hai loại khác nhau "

Bác sĩ tận tình giải đáp thắc mắc của Lạc An về lần trúng độc này của mình, mà một phần cũng do cơ thể nguyên chủ rất không tốt, dễ sinh bệnh nên mới dẫn đến trúng độc như vậy.

" Làm sao xác minh được là hai loại khác nhau vậy ạ? "

Lạc An lúc nghe bác sĩ nói thì cô có rất nhiều thắc mắc, đầu tiên là tại sao thứ này lại không được chị của mình nhắc đến trong truyện rằng nó độc hại đến mức đó? Thứ hai là làm sao có thể phân biệt được là hai loại khác nhau, không phải cùng là nha vãn à?

" Là do mùi hương của nó, những năm trước mùi của nha vãn rất nhạt. Thơm vị ngọt nhưng không như hiện tại, mùi của nha vãn mà chúng tôi nghiên cứu dạo gần đây có phần ngọt hơn, chính là cái vị ngọt gắt ấy "

" Ngọt gắt? Đúng là ngọt...không phải, cái vị thơm lần trước tôi ngâm mình rất không có vị gắt mà ông nói... "

Bác sĩ nghe Lạc An nói thì lại ngạc nhiên nhìn đến cô, ông liền hỏi.

" Vị của nó như thế nào? Có phải thơm nhưng lại nghe lẫn cả mùi thảo mộc hay không? "

Lạc An không hiểu tại sao bác sĩ lại biết nên cũng chỉ gật đầu, đem một vài nghi vấn hỏi qua một lượt rồi rời đi.

......................

Tuyết đầu mùa rơi rồi, những bông tuyết trắng xoá rời bầu trời đáp xuống từng mảnh đất kia. Năm nay tuyết rơi sớm hơn những năm trước, trời cũng trở lạnh nên Tống Nhân cũng cảm thấy vết thương trên người đau hơn vạn phần, hắn rất sợ lạnh.

Cạch một tiếng Lưu Hạo đem cửa phòng hắn mở ra, trên tay còn bưng một phần cháo cùng với thuốc mà đặt xuống trên bàn rồi nói.

" Ăn một chút đi, tuần tới sẽ đem cậu xuất viện "



Lưu Hạo trở lại thăm Tống Nhân cũng đã là chuyện vài ngày sau rồi, anh bận bịu công việc bên tổ chức xong lại phải điều tra đám người ám sát hắn. Chính là cái kiểu bận rất bận nên Lưu Hạo không được nghỉ ngơi tử tế, ánh mắt của anh cũng chứa đầy sự mệt mỏi. Nhận thấy Lưu Hạo như vậy Tống Nhân không nỡ để anh chăm sóc mình mà lên tiếng đề nghị anh nghỉ ngơi.

" Anh trở về nghỉ ngơi đi Lưu ca, em có y tá cùng bác sĩ chăm sóc mà "

Tống Nhân là người đầu tiên và duy nhất trong dòng họ Lưu Hạo đem vào tổ chức, lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn là năm hắn mười bảy tuổi. Lúc đó trong một buổi họp mặt gia đình, Tống Nhân vẫn còn là thằng đầu đường xó chợ tỏ vẻ giang hồ, hắn đem con mèo của anh ôm ôm tỏ vẻ ta đây rất yêu mèo nhưng con mèo đó căn bản ghét bỏ hắn, nó cào một cái lên mặt Tống Nhân rồi chạy đi. Hắn lúc đấy phải nói là trẻ trâu chưa trải sự đời, chạy tới mách chuyện với Lưu Hạo xong không những không nhận được lời xin lỗi mà còn bị giáo huấn một trận. Tống Nhân sau vụ đó rất không thích Lưu Hạo, hắn cho rằng vị anh họ được xem là đoá hoa cao lãnh của đại học T này căn bản không vừa mắt hắn. Đại học T của thủ đô là một trong những trường đại học hàng đầu của đất nước, mẹ của hắn nhìn thấy Lưu Hạo không cần thi mà được tuyển thẳng thì lại ghét bỏ đứa con của mình, bà mắng hắn suốt ngày lông ba lông bông không chịu học tập học hỏi anh họ, khiến cho Tống Nhân đã ghét bỏ lại càng thêm uất hận Lưu Hạo. Buổi chiều một ngày đầu xuân năm ấy, Tống Nhân dùng hết một trăm phần trăm não bộ của mình mà tính kế gài bẫy Lưu Hạo lúc này đã hai mươi hai nồi bánh chưng, anh căn bản chưa từng xem Tống Nhân là cái khỉ gì cả nên rất bình thản mà tiếp nhận từng đợt bẫy của hắn. Sau một trận mưa rền sấm dữ thì Lưu Hạo lại làm một chuyện mà cả nhà đều không ngờ đến, anh thành lập một đội trinh thám bất chấp sự phản đối của ông nội.

" Lưu ca, em theo cùng anh phá án nhé "

Lúc đấy Tống Nhân đã nói với Lưu Hạo như vậy, và anh cũng thấy nhóc con này thể lực không tệ nên cũng mặc kệ lời chỉ trích của mẹ hắn mà đem Tống Nhân gia nhập tổ chức, đến nay cũng đã chín năm rồi.

" Vậy cậu ăn đi tôi ngủ một giấc đã "

Trở lại hiện tại Lưu Hạo thấy Tống Nhân đã có thể tự mình hoạt động thì liền đưa tô cháo cho hắn tự ăn tự uống, anh đi đến chiếc giường bên cạnh định nghỉ ngơi một chút.

" À còn một chuyện, Lạc An cùng Hạ Giai có ý định sẽ ở lại thủ đô để làm việc, tôi để họ ở bên chỗ cậu nên trở về cậu sắp xếp công việc cho họ đi "

Lưu Hạo vừa dứt lời Tống Nhân đã như mở cờ trong bụng mà vui vẻ gật đầu, xong nhận ra có gì đó không đúng lắm thì liền phản bác.

" Không phải chứ đại ca, Hạ Giai thì cũng được đi chứ Lạc An thì liên quan gì đến em cơ chứ "

Lưu Hạo phất phất tay ra vẻ ta đây không muốn nói chuyện mà chìm vào giấc ngủ, anh không muốn Lạc An nghĩ mình có ý đồ xấu nên mới không dám giữ người ở bên cạnh.

Cần phải tạo ấn tượng tốt một chút thì mới theo đuổi được người...

...----------------...

Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.