Lạc An hỏi xong rồi nhìn hai lão nam nhân cứ thế vùi đầu vào ăn cháo kia mà không ai trả lời cô một câu gì cả. Tống Nhân thì khỏi nói rồi, hắn không có quyền lên tiếng ở đây, người có thể nói chuyện chỉ có đại nam chủ kia thôi. Nhưng anh ta dường như không thèm đoái hoài đến câu hỏi của Lạc An, chỉ tập trung ăn cho xong bát cháo mà cô chuẩn bị. Lạc An tự nói với lòng mình rằng bát cháo ấy ngon quá nên nhất thời kẻ kia không kịp nghe những gì mà cô hỏi, nghĩ như vậy sẽ bớt tức giận hơn.
" Đã ăn xong rồi phiền anh đây cho tôi một câu trả lời có được hay không, tôi không phải đuổi gì đâu nhưng..." Lại một lần nữa âm thầm bồi thêm một câu vào lòng ' thật ra chỉ rất muốn hai người rời đi ngay lập tức chứ tôi không muốn bị cuốn vào cốt truyện máu chó này của các người đâu ', cô thật sự khóc không thành tiếng mà.
Thật ra Lạc An có một trí tưởng tượng cũng thật phi lý nhưng cô lại cho rằng là mình đúng, cô nghĩ nếu nam chính kia không gặp Hạ Giai mà gặp mình liệu bản thân có phải sẽ bồi anh đến khi anh khoẻ lại hay không? Sẽ không phát sinh ra việc cô cùng anh có gì đó giữa cả hai đâu phải không...
Lạc An sợ cái cốt truyện yêu sâu đậm nhưng không có cái kết đẹp của họ dính lên người mình, Lạc An hối hận rồi. Không muốn gặp nhất là nam chính mà hiện tại anh lại đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/2745308/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.